Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 41: Dùng chân tâm yêu người



Ba ngày đám tang của Lý Tông Nguyên, Cổ Tịch chỉ ngủ được vài tiếng, còn lại đều thức. Vệ sĩ của nàng đứng ở sau lưng, chưa bao giờ thôi cảnh giác người nhà họ Lý. Buổi tối cuối cùng trước khi đem xác ông đi hỏa táng, Ngữ Ngưng cũng có đến, thấy Cổ Tịch đôi mắt thâm quầng liền thương xót không thôi.

Sáng sớm, xe chở quan tài của Lý Tông Nguyên cùng phu nhân đi đến khu hỏa táng Đông Kinh, vì là nghĩa nữ của Lý Tông Nguyên nên Cổ Tịch phải đi cùng xe chở quan tài. Tử Hàm cũng đến sớm, hắn leo lên xe ngồi bên cạnh Cổ Tịch, ít nhất hắn có thể bảo vệ thân chủ bằng lời nói của mình.

Lý Tông Nam, anh trai của Lý Tông Nguyên hừ lạnh: – Cái thứ không biết xấu hổ, còn leo lên xe này làm gì?

– Lý Tông Nam, ngài dù gì cũng là đại cổ đông của Nguyên Thụy, nói năng có thể thu liễm một chút được không? – Tử Hàm khó chịu.

Ai cũng biết Lý Tông Nam nhìn ngó phần tài sản của Lý Tông Nguyên, khi Lý Tông Nguyên có chuyện, cảnh sát trước vời Lý Tông Nam về trước lấy lời khai. Có thể nói người của cả giới đều biết Tông Nam muốn phần tài sản béo bở của Tông Nguyên. Tử Hàm vì thế nên biết không ít, chỉ có thân chủ của hắn là người mù tịt vấn đề thương trường.

– Còn không phải nó dùng cái gì mê hoặc em tôi, bằng không sao có thể cho nó hết tài sản? Cháu của em tôi một đống kia kìa, thấy không? Một xu cũng không để lại, thật là điên.

Tử Hàm cười ha ha hai tiếng, sau đó giả vờ thấy mình thất thố, nói: – Thật ngại quá, di chúc này là Lý Tông Nguyên cùng phu nhân kí lúc còn tỉnh táo, không cho một xu nào tại hai người đó không muốn thôi.

– Còn chẳng biết có tỉnh táo hay bị con này bỏ bùa!- Tông Nam tức giận.

Tử Hàm cũng chẳng buồn tranh cãi, chỉ nói: – Tỉnh táo hay bùa gì tài sản cũng là của Cổ tiểu thư, ông muốn một xu cũng không được.

– Hai người cho cha tôi yên tĩnh một lúc được không? Tông Nam ông không thấy vui khi ngồi ở đây có thể đi xuống, không mượn ông- Cổ Tịch nhìn Điềm vương đang ngồi đối diện mình, tức giận nghiến răng. Nếu không có ông kiếp trước cũng không có trận chiến Cảnh – Nam, cũng không có chuyện biệt ly thê tử, đem hết tất cả tức giận Cổ Tịch ném hết vào người Tông Nam, tại hắn, tại hắn tất cả.

Tông Nam phì phò mũi, tức giận đến bốc khói: – Ai là cha cô, nói lại đi?

– Cha tôi, đây là cha tôi, trong di chúc ngài cũng để tôi là nghĩa nữ, để tài sản lại cho tôi. Ông có ngồi ở đây tức tối tôi cũng không cho ông một đồng nào. Không biết xấu hổ- Cổ Tịch nhíu mày, bực dọc.

– Tôi sẽ kiện!- Tông Nam hơi lớn giọng.

Tử Hàm cười cười: – Chỉ sợ kiện cũng chỉ rước mất mặt, ông biết tôi là ai không? Trần Tử Hàm, nếu ông không biết.

Nghe đến Trần Tử Hàm, Cổ Tịch hơi ngưng thần lại, nguyên lai hắn chính là chồng cũ của Ngữ Ngưng, thảo nào lại giúp đỡ nàng hết mình như vậy. Thì ra hắn nhìn Ngữ Ngưng không phải là vô ý nhìn, mà là nhớ nhung sâu nặng. Cổ Tịch nghe trong lòng nàng hơi chua, nàng chỉ sợ mình ăn một lúc quá nhiều giấm chịu không nổi.

Sau khi đem Lý Tông Nguyên cùng phu nhân hỏa táng xong, Cổ Tịch mệt mỏi đi về căn hộ của mình. Căn hộ đã lâu không về lại không có một chút ẩm mốc nào, còn rất sạch sẽ. Ngay kệ để dép là đôi giày cao gót của Ngữ Ngưng, Cổ Tịch vô thức khẽ kéo cánh môi tạo thành một nụ cười. Nàng gọi:

– Ngưng Nhi!

Chỉ là gọi vu vơ, không nghĩ Ngữ Ngưng thật sự đi từ nhà tắm ra, còn mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt xinh xắn, có vẻ khi không có nàng Ngữ Ngưng thường lui tới nơi này.

– Chị mới nấu nước lá bưởi cho em, tắm qua một chút- Ngữ Ngưng chỉ vào bên trong nhà tắm, ban nãy nàng cũng tắm rồi, còn nấu thêm một ít cho Cổ Tịch.

Phàm là người kinh doanh, không thể không mê tín một chút, dù sao không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất xảy ra chuyện. Cổ Tịch mệt mỏi đi vào trong nhà tắm, nước tắm và quần áo Ngữ Ngưng đã chuẩn bị sẵn, nàng chỉ việc leo vào bên trong bồn tắm.

Sự mệt mỏi như quần áo trên người, đều bị Cổ Tịch nhất loạt cởi bỏ, nàng bước vào bên trong, ngâm mình vào làn nước ấm áp. Nghĩ lại kiếp trước kiếp này, chỉ thấy như một đống hỗn độn mơ hồ. Nàng nhắm mắt lại, nghĩ về những thứ đã trải qua, sao cuộc sống có thể hoang đường đến thế?

Vì thiếu ngủ nên Cổ Tịch ở trong bồn tắm ngủ lúc nào không biết, Ngữ Ngưng thấy hơn nửa tiếng Cổ Tịch còn chưa tắm xong liền mở cửa bước vào thì thấy Cổ Tịch đang ngả đầu vào thành bồn tắm mà ngủ. Nàng đi lại gần lay Cổ Tịch, gọi: – Tịch! Dậy đi Tịch Nhi.

Không thấy Cổ Tịch trả lời mình, Ngữ Ngưng biết Cổ Tịch mệt mỏi quá nên mới thế, nàng liền dùng hết sức bế bổng người đang trong làn nước kia đi về phòng. Cánh tay yếu đuối của nàng phải gồng hết sức mới có thể bế được một người cao một mét bảy mươi mấy, thật sự quá sức. Bế được Cổ Tịch đến giường ném xuống, Ngữ Ngưng cũng ngã vật xuống giường, quá mệt rồi.

Lỡ lần này, Ngữ Ngưng thề sẽ không bao giờ bế Cổ Tịch nữa, tay nàng đỏ hết cả lên, chỉ muốn tát vào mông Cổ Tịch vài cái.

Nhìn thấy dung nhan mệt mỏi của Cổ Tịch, bất giác Ngữ Ngưng lại thấy thương vô vàn, nàng vuốt mái tóc rối tung ướt nước của Cổ Tịch, lấy khăn lau đi cơ thể ẩm ướt của nàng ấy rồi đắp chăn. Có thể ngủ thì tốt, sau khi ngủ có thể lấy lại tâm trạng. Ngữ Ngưng chưa bao giờ trải qua cảm giác mất đi người thân, nàng cũng không biết dỗ dành Cổ Tịch thế nào mới phải.

– Tịch Nhi, ngủ ngon.

Ngữ Ngưng với tay tắt đi đèn bàn, nàng rúc vào trong lòng Cổ Tịch để cùng ngủ. Hai người cùng nhau đánh một giấc tới sáng, khi ánh dương dần dần ló dạng, từng tia nắng đầu tiên xuyên qua màn kính chiếu xuống sàn nhà lạnh giá. Ngữ Ngưng nhíu mắt lại rồi mở đôi mắt to tròn của mình ra, bước xuống sàn kéo rèm lại, nàng thay đồ rồi đi làm. Để cho Cổ Tịch có không gian riêng, ngủ một giấc lấy lại sức.

Đã bao giờ Ngữ Ngưng nói qua mình cũng yêu Cổ Tịch? Nàng cũng không nhớ, chỉ sợ tình yêu của nàng còn lớn hơn tình yêu Cổ Tịch dành cho nàng. Càng ngày nàng càng sợ tâm trí mình hướng về Cổ Tịch quá nhiều, như thế, nàng đã không còn là nàng.

Mặc vào bộ trang phục công sở thường ngày của mình, Ngữ Ngưng chỉnh tranh lại lớp make up, đầu tóc rồi mới ra ngoài. Hành động nào của nàng cũng cực kì nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức người đang say ngủ kia.

Nếu thế giới đè nặng trên vai Cổ Tịch, nàng tình nguyện vì quân phân ưu, cho dù thế nào, nàng cũng muốn gánh chịu cùng nàng ấy.

Bởi vì nàng nhận ra chân tâm của mình, dù sao cuộc đời cũng chỉ có bấy nhiêu năm, nàng muốn thật lòng thật dạ yêu Cổ Tịch, dùng hết tâm tư mà yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.