Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 47: Ghen tuông



Quả thật sau khi Huyền Cơ vào phòng làm việc, Cổ Tịch thấy Huyền Cơ có vẻ vui hơn, còn thấy nét mặt u lãnh đó thấp thoáng ý cười. Cổ Tịch thấy một giỏ trái cây có thể làm được cho nàng ấy vui, vậy nên sau này nàng sẽ gửi cho nàng ấy thật nhiều, thật nhiều giỏ trái cây.

Không ngờ niềm vui của Huyền Cơ chỉ kéo dài một buổi sáng, lúc nàng đi vệ sinh, vô tình nghe được giọng Tiểu Hiệp nói:

– Không biết Tịch tỷ bị cái gì, rõ ràng là giỏ trái cây tặng cho mình lại để cho đại ma đầu.

Giọng ai đó vang lên đáp lời, có vẻ như rất hưng phấn: – Hay à nha, không chừng Cổ tiểu thư đam mê sắc đẹp thanh lãnh của đại ma đầu, kiềm lòng không được nhaaaa.

– Lạ lắm à nghen.

– Khùng quá- Tiểu Hiệp hằn học- Nghĩ sao đi để ý đại ma đầu, bị điên chắc? Nghe đâu Tịch tỷ có người yêu rồi.

– Vẫn thấy ánh mắt Tịch tỷ nhìn đại ma đầu rất ấm áp, không phải yêu thương chứ còn là gì!

– Phải phải, nhìn như muốn lao vào hôn đại ma đầu vậy đó.

– Điên khùng, điên khùng! Nói nghe mắc ói quá, ọe ọe.. Để ói cho chúng mày coi- Tiểu Hiệp ôm miệng giả vờ ói, đổi lại một tràng cười của lũ bạn.

Sau khi ba người kia ra khỏi nhà vệ sinh, Huyền Cơ mới thong thả bước ra ngoài, nàng lấy một ít xà phòng cho vào tay rồi rửa đi bàn tay của mình. Nghe bọn họ nói Huyền Cơ mới để ý thấy ánh mắt Cổ Tịch nhìn mình thật lạ lùng, không giống như ánh mắt đồng nghiệp đơn thuần. Mà ban sáng thấy Cổ Tịch yêu Ngữ Ngưng, có thể nào..? Để ý người mặt than như nàng? Thật điên rồ.

Thế nên bữa trưa hôm đó Huyền Cơ lại chú ý Cổ Tịch, trong lúc rảnh rỗi nàng hay nhìn ra bên ngoài xem Cổ Tịch đang làm gì, nàng thấy tên này đúng thật là hoa tâm. Nữ nhân xung quanh Cổ Tịch như bướm ong vờn quanh, Cổ Tịch chỉ cần nói, đám nữ nhân kia liền ngay lập tức làm theo. Hận không thể móc gan móc ruột ra tặng cho Cổ Tịch.

– Cổ Tịch, cô chuẩn bị hợp đồng chưa?- Huyền Cơ đi ra khỏi văn phòng mình, kiếm Cổ Tịch hỏi. Thật ra nàng chỉ muốn chứng thực ánh mắt của Cổ Tịch dành cho mình.

Không ngờ Cổ Tịch vỗ lên đầu mình một cái rồi nói: – Ấy chết, em để trong máy ở nhà rồi. Em về nhà lấy chút nhé.

– Tôi đi cùng với cô- Huyền Cơ cũng đòi theo.

– Gì cơ?- Cổ Tịch thắc mắc hỏi lại.

Chỉ thấy Huyền Cơ đi ra khỏi văn phòng, lưu lại cho nàng một câu: – Nhanh lên.

Thế nên bất đắc dĩ Cổ Tịch phải chở Huyền Cơ đi về nhà cùng mình, mà Huyền Cơ có vẻ thấy chuyện này là chuyện đương nhiên, thế nên nàng đi rất thong dong vào nhà Cổ Tịch ngó nghiêng. Nàng thấy không ít ảnh chụp Ngữ Ngưng để trên bàn, cũng không ít hoa cỏ, sách vở để lung tung. Cổ Tịch chạy vào thư phòng lấy tài liệu rồi in ra, trong khi đó Huyền Cơ lại bước vào phòng ngủ của Cổ Tịch và Ngữ Ngưng.

Chưa tới ba phút Cổ Tịch đã in xong văn bản, liền gọi: – Huyền Cơ, em xong rồi, về công ty thôi.

Huyền Cơ nghe vậy liền đóng cửa phòng ngủ của Cổ Tịch lại, nàng còn chưa kịp ngó nghiêng gì nhiều.

– Đi thôi- Huyền Cơ như chưa hề xâm nhập vào phòng ngủ của Cổ Tịch, dáng vẻ muôn phần bình tĩnh.

Tối đó Ngữ Ngưng về nhà thì phát hiện có mùi hương nữ nhân rất lạ, nàng ngồi ở trên giường cũng nghe thoang thoảng trong không khí, mùi này hình như nàng đã từng ngửi qua một lần. Nếu mùi hương thanh nhã một tí nàng sẽ không thấy quá nhức đầu, mùi hương của cô gái xài nước hoa này rất ngọt ngào, ngọt đến độ người như Ngữ Ngưng thấy không thoải mái.

Nàng chỉ cần nghĩ đến việc Cổ Tịch cùng nữ nhân khác ngủ trên giường của hai người liền kinh tởm không thôi, nàng đứng lên khỏi giường, đi ra ghế trang điểm ngồi đó chờ Cổ Tịch tắm xong.

Cổ Tịch tắm xong phát hiện thấy Ngữ Ngưng rất lạ, bèn hỏi: – Chị bị gì vậy? Ngưng Nhi.

– Hôm nay em dẫn bạn vào nhà?- Ngữ Ngưng không ngại mà hỏi thẳng.

– Phải, hôm nay em để quên tài liệu ở nhà, nên hai đứa em về lấy- Lòng Cổ Tịch bỗng nhói lên một cái, nàng sợ khi Ngữ Ngưng chất vấn mình như thế này.

– Là ai vậy? Chị biết không?

– Là Khổng Huyền Cơ, hai đứa em lấy tài liệu xong thì đi gặp đối tác luôn- Cổ Tịch đi lại gần Ngữ Ngưng, ôm lấy cả người Ngữ Ngưng trong vòng tay của mình.

Ngữ Ngưng cũng không hỏi nữa, nàng chọn giả vờ tin Cổ Tịch, để yên cho môi của Cổ Tịch hôn lên cần cổ trắng nõn của nàng. Theo thói quen, tay Cổ Tịch lại len lỏi vào bên trong áo sơ mi trắng công sở của Ngữ Ngưng, cách lớp áo lót mà nhu lộng.

Cổ Tịch không bao giờ hết đi nhiệt huyết trên giường, đó là thứ mà Ngữ Ngưng cảm nhận được. Nàng để mặc cho Cổ Tịch bế bổng nàng đi về giường, thả nàng xuống trong ánh mắt tình tứ yêu thương.

-Ngưng Nhi..

Lại thế rồi, mỗi lần Cổ Tịch nhu tình như vậy gọi hai tiếng Ngưng Nhi thì sáng Ngữ Ngưng đều không dậy nổi.

Sáng hôm sau, sau khi Cổ Tịch đến Nguyên Thụy rồi, Ngữ Ngưng chạy xe về nhà hai người. Nàng đến khu bảo an hỏi xem camera, thứ lỗi cho nàng dò xét Cổ Tịch, dù sao nàng cũng là người từng trải qua hôn nhân thất bại. Nàng cũng rất sợ bị phản bội. Mà nếu lấy tài liệu thì mùi nước hoa chỉ nên có ở phòng khách, không nên lưu lại trong phòng ngủ như thế, vậy nên Ngữ Ngưng mới hoài nghi Cổ Tịch. Là hoài nghi có cơ sở.

Bảo an được nàng cho chút tiền bèn ngoan ngoãn giao camera ngày hôm qua cho nàng xem. Ngữ Ngưng lướt nhanh đoạn camera hành lang cho đến khi thấy bóng dáng của Cổ Tịch và Khổng Huyền Cơ đi vào nhà. Nàng bấm dừng rồi cho camera trôi chậm.

Quả thật như Cổ Tịch nói, hai người chỉ vào nhà lấy tài liệu khoảng bốn năm phút, sau khi lấy xong, Cổ Tịch bước ra khỏi nhà với tài liệu trên tay, chú tâm vừa đi vừa đọc, cũng không nói với Huyền Cơ một lời nào.

Ngữ Ngưng tắt đi camera, cười cười với bảo an tòa nhà: – Xin lỗi vì đã làm phiền.

– Không sao, cô thích xem chừng nào thì xem. Không sao hết- Bảo an thấy chỉ cần cho Ngữ Ngưng xem một chút, trong tay đã có vài nghìn liền sáng rỡ mắt. Chỉ coi có mười lăm phút mà lương còn sắp bằng một tháng của hắn, là ai mà không tham.

– Cám ơn- Ngữ Ngưng đứng lên đi ra khỏi phòng bảo an của tòa nhà, nàng lấy xe rồi nhanh chóng về IKEA. Dù sao nàng cũng không phải không có công chuyện làm, cũng vì nàng suy nghĩ vớ vẩn nên mới mất cả tiếng chạy đi chạy về như thế.

Có lẽ là nàng đã hoài nghi oan cho Cổ Tịch, Ngữ Ngưng bỗng thấy mình sai lầm. Mà nàng còn cảm thấy mình hình như không còn là mình nữa, suy xét, ghen tuông, nàng muốn từ nay tận lực khắc chế xuống. Dù sao Cổ Tịch cũng yêu nhất ở nàng sự yên tĩnh, nhu mì, nàng không thể thay đổi bản thân mình nhân danh tình yêu dành cho Cổ Tịch như thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.