Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 68: Thù oán vẫn dai dẳng



Những ngày sau đó Cổ Tịch cũng không đến tìm Mạn Hy, cũng không tìm ai cả, nàng như thu mình vào góc tối một mình. Cổ Tịch biết nếu nàng như vậy sẽ tổn thương đến các phi tử của mình, như Bối Vịnh Thi đã nói, nếu nàng tự tay cắt đứt tơ duyên họ sẽ theo nàng tuẫn tiết. Mặc dù biết tất cả, nhưng Cổ Tịch vẫn không sao khiến bản thân mình vui vẻ lên, nàng vẫn u buồn và trốn tránh mọi người.

Cho đến một ngày Mạn Hy gọi cho nàng và khóc, Cổ Tịch lúc đó mới như từ trong mơ tỉnh dậy, nàng lật đật hỏi:

– Mạn Hy, sao em khóc?

Chỉ nghe tiếng thút thít khóc của Mạn Hy, lòng Cổ Tịch rối bời: – Mạn Hy.. Sao em khóc? Em đang ở đâu?

– Em không cần chị nữa sao?- Mạn Hy ngồi bên vệ đường, khóc một trận cho thỏa lòng. Ban nãy Hiểu Mẫn cùng nàng đi uống vài chai, kết quả là say đến bí tỉ, nhớ lại Cổ Tịch đang xa lánh mình liền muốn khóc.

Rõ ràng Mạn Hy biết Cổ Tịch yêu Ngữ Ngưng, nhưng Mạn Hy lại không nghĩ lại nhiều đến thế, nàng nghĩ mình lại chẳng có phân lượng nào trong lòng Cổ Tịch. Cảm giác thấy mình nhỏ bé trước Ngữ Ngưng chưa bao giờ nguôi, nay nàng còn cảm thấy tình yêu của Cổ Tịch dành cho nàng cũng bé hơn Ngữ Ngưng, chỉ muốn khóc.

– Em đang ở đâu? Mạn Hy, đừng khóc nữa.- Cổ Tịch ngồi dậy vuốt lại mái tóc dài rối bời của mình, phải rồi, nàng phải tươi tỉnh lên. Chỉ hai tháng thôi, trời phải tối nhất thì bình mình mới ló dạng, không phải sao?

Mạn Hy mếu máo nhìn tấm biển chỉ đường, nói cho Cổ Tịch nghe vị trí của mình. Chưa tới nửa tiếng sau Cổ Tịch đã đỗ xe ở ven đường rồi bước lại gần chỗ Mạn Hy ngồi, mái tóc dài thẳng mượt, dáng hình ngạo kiều, gương mặt xinh đẹp, đây là người Mạn Hy trót đem lòng đắm say.

– Em uống nhiều thế? Để tôi đưa em về.- Cổ Tịch tiến lại gần chỗ Mạn Hy đỡ lấy thân thể mềm oặt của nàng ấy lên xe. Mạn Hy cũng dựa người vào người Cổ Tịch, cảm thụ một ít hơi ấm mà từ lâu nàng không được nhận.

Mạn Hy ngồi yên lặng trên xe nhìn Cổ Tịch ngồi vào ghế lái, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Cổ Tịch, lặng lẽ rơi nước mắt:

– Em định giữ lấy Tiết tiểu thư, bỏ mặc tôi đúng không?

– Không phải, Mạn Hy, đợi tôi hai tháng được không?- Cổ Tịch khởi động xe, nhìn thoáng qua gương mặt kiều diễm của Mạn Hy một chút. Trong lòng tràn ngập sự áy náy, kiếp trước xây một Vọng Ngã Lâu đã khiến Mạn Hy buồn, kiếp này lại như thế lặp lại tích cũ.

Mạn Hy hơi mỉm cười, lau đi nước mắt trên má mình: – Em kêu tôi đợi, thì tôi đợi. Chỉ hi vọng em không bỏ rơi tôi.

– Sẽ không.. Không bao giờ bỏ rơi em, Mạn Hy.- Cổ Tịch một tay lái xe, một tay vươn ra lau đi nước mắt trên mặt Mạn Hy, âu yếm vuốt ve má một cái.

Không hiểu sao càng lúc Cổ Tịch càng thấy mình vô dụng, có lẽ kiếp trước nàng đã quen làm vương, có người sai bảo, chuyện gì cũng không đến tay. Lần này gặp trở ngại liền thúc thủ vô sách. Tịch vương nào còn là Tịch vương, nàng cũng chỉ là người phụ nữ hiện đại đang thất tình mà thôi.

Bỏ lại nỗi buồn, nàng có thể chỉ chở theo Mạn Hy về nhà với niềm vui không?

Cổ Tịch đỗ xe vào bãi đỗ xe, sau đó cùng Mạn Hy đi về phòng. Mặt trăng trên cao vằng vặc sáng, hệt như những đêm hai người ở trại tập huấn cùng đi ăn với nhau. Mạn Hy nép vào người nàng, nắm lấy bàn tay nàng, khẽ đan tay hai người lại với nhau.

– Nếu mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy thì tốt..- Mạn Hy ngước mặt lên nhìn gương mặt Cổ Tịch, thấy nàng ấy nở nụ cười với mình liền thấy tim nhẹ bẫng.

– Em cho tôi hai tháng được không, tôi sẽ đem mọi chuyện giải quyết thỏa đáng- Cổ Tịch nắm chặt tay của Mạn Hy, cùng nàng đi vào trong khu dân cư.

– Dạ.

Giọng Mạn Hy nhẹ nhàng trong bóng đêm, hệt như lời thì thầm của tiểu tinh linh nhảy nhót hai bên vai Cổ Tịch. Nàng siết chặt tay của Mạn Hy, đến nỗi tay của Mạn Hy cũng đỏ ửng lên, nhưng Mạn Hy vẫn không muốn nhắc Cổ Tịch, cứ để bản thân cảm thấy sự kết nối lúc này đây.

Lúc Cổ Tịch về tới phòng trọ của Mạn Hy thì thấy Nhã Thư đang đứng trước cửa, thấy nàng, Nhã Thư liền chạy tới, nói:

– Tịch tỷ, chị hai bị bệnh rồi, hôm nay mới nhập viện.

– Ngữ Ngưng bị gì?

Mạn Hy định buông bàn tay Cổ Tịch ra, nhưng không ngờ tay Cổ Tịch giữ nàng lại, không cho nàng đào tẩu.

– Chị hai bị ói.

– Tịch. Em đi thăm Ngữ Ngưng đi.- Mạn Hy biết Nhã Thư đây là em của Ngữ Ngưng, nếu nàng giữ Cổ Tịch lại cũng không vừa ý Nhã Thư.

Thế nên Cổ Tịch đi thăm Ngữ Ngưng, không ngờ lúc mở cửa vào trong nhà ở Yên Lãng thì thấy được cảnh ngoài ý muốn. Nàng thấy Ngữ Ngưng nằm bên dưới Trần Tử Hàm, mà nàng ấy lại chẳng có vẻ gì như phản đối, chỉ yên lặng nhắm mắt lại.

Cổ Tịch nghe tim mình vụn vỡ, nàng nên làm thế nào?

– Thật có lỗi, tôi định đến thăm Tiết tiểu thư.- Cổ Tịch giả vờ cười gượng, nhìn người phụ nữ của mình đang nằm dưới sàn nhìn mình. Ánh mắt đó trách móc nàng làm hỏng cuộc vui của họ sao?

– À, mặc dù cô có chìa khóa nhà thì hơi kì quái đó, nhưng cô thấy cô đang phá hỏng chuyện của vợ chồng tôi không?- Tử Hàm vẫn ghìm lấy Ngữ Ngưng bên dưới mình, hắn thấy Ngữ Ngưng không la hét nữa cũng kì quái.

– Vậy không làm phiền.

Cổ Tịch xoay lưng rời khỏi, từng bước chân nặng như đeo chì. Nàng đây đang bị gì? Nhìn Hiền phi của mình được người khác thưởng ngoạn sao? Cổ Tịch ngày xưa suy nghĩ cao thượng là thành toàn cho các phi tử của mình nếu họ có đoạn nhân sinh khác, bây giờ thì thế nào. Muốn khóc?

Được khoảng hai bước chân nàng liền không đi được nữa, nàng không chịu được, vạn lần không chịu được. Cổ Tịch xoay lưng lại hùng hổ tiến lại chỗ hai người, nàng nắm Tử Hàm ra, tặng hắn một cước lên mặt.

Tử Hàm không biết vì sao mình lại bị đánh liền hét lên: – Cô điên à?

Nhưng Tử Hàm cũng không phải nam nhân tầm thường, hắn có học võ, cũng từng đi đánh nhau với Hưng hội, tuyệt không phải tép riu để mọi người muốn đánh thì đánh. Hai người liền đánh nhau đến long trời lở đất. Ngữ Ngưng ngồi dậy chỉnh lại y phục của mình, nhân lúc hỗn loạn tặng cho Tử Hàm một cái tát thẳng tay.

– Tôi báo cảnh sát.

Ngữ Ngưng với tay lấy điện thoại định gọi, nhưng Tử Hàm nhanh hơn, hắn đá điện thoại của Ngữ Ngưng đi. Ngữ Ngưng định đi lấy cũng bị hắn xô ngã, Cổ Tịch thấy nữ nhân của mình bị đánh liền điên tiết, nàng nắm cổ áo của Tử Hàm, đấm vào mặt hắn một cái.

– Cô tưởng cô có tí võ thì đánh được tôi?- Tử Hàm cũng đánh vào mặt Cổ Tịch tương tự.

Cổ Tịch nắm cổ áo hắn, vô tình thấy một hình xăm bỉ ngạn ở dưới xương quai xanh.

Đây là.. còn không phải là Triển Nghi công chúa? Người từng ở đằng sau giật dây cuộc chiến Cảnh – Nam?

————–

Đây là dòng phân cách, bên dưới không liên quan nhiều đến truyện. Nghỉ tại đây được rồi.

Vẫn xem?
Vậy xem đi. Đào baby của au.

Các vị khán giả thân mến, xin đừng đau lòng nữa :))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.