Buổi tối sau khi Cổ Tịch khỏe hơn một chút, nàng thấy Ngữ Ngưng im lặng gọt táo cho mình ăn, nàng ấy chăm chú nhìn vào trái táo, tránh không nhìn vào mắt nàng. Ở hai người có một khoảng ngượng ngập khó tả, Ngữ Ngưng sợ nghĩ đến chuyện Cổ Tịch lừa dối mình, chỉ cần nhớ đến một chút tim nàng liền đau buốt, nàng ghét cảm giác đang bao trùm tâm trí của mình lúc này.
Cổ Tịch ho một tiếng, ngượng ngùng gọi: – Ngưng Nhi..
– Dạ?- Ngữ Ngưng giật mình, nàng không nghĩ Cổ Tịch sẽ bắt chuyện với nàng, hai người còn gì để nói?
Chuyện Cổ Tịch muốn đi một thời gian, nàng sẽ thông báo với các nữ nhân của mình, kể cả Ngữ Ngưng, chỉ sợ các nàng ở nhà xảy ra chuyện. Mà Ngữ Ngưng rất đề phòng nàng, nàng ấy như con thú nhỏ thụ thương, sợ hãi khi đi vào bóng tối một lần nữa. Nếu xét về tư cách của một người bình thường, Cổ Tịch đã lừa dối nàng ấy, nàng ấy đem hết tấm lòng trao trọn cho nàng chỉ đổi lại sự dối lừa. Nàng biết Ngữ Ngưng sẽ chịu không nổi, nàng ấy cao ngạo, nàng ấy đủ thông minh bản lĩnh để dứt khoát với nàng và có cuộc sống mới, nhưng nàng ấy đang ngồi nơi này, bên cạnh nàng, Cổ Tịch biết Ngữ Ngưng thương yêu mình rất nhiều.
– Em có việc phải đi khoảng hai tháng.. chị..
Lời ở bên môi không biết làm sao thốt ra, nàng liền ngồi chết trân ở đó nhìn Ngữ Ngưng. Chỉ thấy Ngữ Ngưng cúi đầu, chăm chú gọt cho xong quả táo của mình.
– Em cứ đi đi, nói chị làm gì?
Nói ra thành câu thì như thế, nhưng nghe Cổ Tịch đi lòng Ngữ Ngưng chùng xuống hẳn. Nàng gọt táo vô thức cắt trúng tay liền ném quả táo vào trong rổ, đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa lại tay mình. Cổ Tịch không hiểu tại sao Ngữ Ngưng lại bỏ đi, nhưng nàng nghĩ, nàng phải rời đi lúc này để tránh tổn thương các phu nhân của mình quá sâu, cũng như dò tìm tung tích của Nhược Vân.
Đứng trước bồn rửa mặt, Ngữ Ngưng nhìn lại mình trong gương, chỉ trong vài hôm mà nàng lại hốc hác, tiều tụy đi trông thấy. Cổ Tịch chọn cách rời đi rồi, nàng thì vẫn ôm trái tim âm ỉ chảy máu, rốt cuộc Cổ Tịch là người gây ra tội lỗi, hay chính là nàng? Nếu tội lỗi là của Cổ Tịch, vậy tại sao nỗi đau này nàng là kẻ gánh chịu?
– Ngưng Nhi..
Cổ Tịch tiến vào bên trong nhà vệ sinh bắt lấy bàn tay đang ở dưới vòi nước của Ngữ Ngưng, đau xót nhíu lông mày lại. Chị ấy lúc nào cũng làm nàng lo lắng như thế, liệu nàng đi như vậy có ổn không?
Ngữ Ngưng cũng để yên cho Cổ Tịch dắt mình ra ghế sô pha, để Cổ Tịch băng bó lại ngón tay bị thương của mình. Trong mắt liền nổi lên một trận chua xót, tại sao rõ ràng người sai là Cổ Tịch, còn người chịu đau đớn lại là nàng? Tại sao lúc nào cũng dày vò nàng như thế.
– Nếu đã yêu chị.. sao em lại lừa dối chị?- Ngữ Ngưng rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt, Cổ Tịch như bị dao đâm vào người một ngàn nhát, đau đớn đến nỗi hít thở cũng không thông.
Ôm Ngữ Ngưng vào lòng, Cổ Tịch vuốt lưng Ngữ Ngưng, thì thầm: – Thật ra.. chúng mình có một đoạn nhân duyên trước đây.
– Nhân duyên?- Ngữ Ngưng được Cổ Tịch ôm vào lòng, nàng cảm thụ một chút hơi ấm trong vòng tay ái nhân, điều mà nàng tưởng cả đời nàng sẽ không được nhận nữa.
Cổ Tịch gật đầu, nàng muốn đem lòng mình biểu lộ hết cho Ngữ Ngưng, quả thật các nàng phải ở bên cạnh nhau. Số mệnh đã an bài như vậy, các nàng đều là những người bị xoáy trong vòng luân hồi này.
– Thật ra.. Em chính là Tịch vương, những gì em viết ra đều là trải nghiệm của em trong hai mươi bốn năm làm đế vương.
Buông Ngữ Ngưng ra, nàng nghĩ lúc này nàng nên nhìn thẳng vào mắt Ngữ Ngưng, để nàng ấy biết trong lúc này nàng hoàn toàn nói thật. Nàng không bị điên, nàng thật sự đã trải qua cuộc sống của Tịch vương, nàng còn được kiểm nghiệm lại bằng các cổ vật, bằng chuyên gia, nàng tin nàng đã trải qua chứ không phải mộng Trang Chu.
– Em muốn nói gì?
Giọng Ngữ Ngưng nghiêm túc nhưng thanh lạnh, nàng nhìn sâu vào mắt Cổ Tịch, đáp lại ánh nhìn chân thành của nàng ấy.
– Em muốn nói em chính là Tịch vương.. Chị đã đọc qua sách của em rồi, chị biết Cảnh Nhiễm Tâm không?
Ngữ Ngưng do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
– Cảnh Nhiễm Tâm chính là Nghiên Mạn Hy.
– Nàng ta?- Ngữ Ngưng có chút sửng sốt, trong một phút nhất thời nàng lại phải tiếp nhận quá nhiều thông tin. – Rốt cuộc ý em là sao?
– Đầu thai chuyển kiếp, chị biết không? Kiếp trước Cảnh Nhiễm Tâm, kiếp này là Nghiên Mạn Hy.
– Người ta là Nhiễm Tâm còn em là Tịch vương, phu thê ân ái kiếp trước đúng không?- Giọng Ngữ Ngưng có chút giấm chua.- Ý em là như vậy, em định bịa chuyện lừa chị?
– Không, em thề!- Cổ Tịch giơ tay phải lên ra giấu nàng đang đặt ra lời thề.
– Nói dối không chớp mắt.
– Không, chị không tin vậy đợi em, hai tháng sau sẽ biết rõ sự tình.
Ngữ Ngưng đương nhiên là không tin, nàng nhướng mi, nói: – Vậy chị là ai kiếp trước? Em nói thử xem. Khả Thanh, hay Nhược Vân cô nương?
– Chị là Tô An Trúc.
Tô An Trúc, những chữ này đánh động vào não của Ngữ Ngưng, nhắc nàng lại kí ức xa xưa khi nàng lẫn lộn giữa mộng ảo và hiện thực. Mình là Tô An Trúc? Bởi vậy những kí ức về Tô An và Trữ Kiện vương cứ lần lượt xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Một phần trong Ngữ Ngưng đang dần lung lay, nàng bắt đầu bị Cổ Tịch thuyết phục.
– Tô An Trúc.. Cô nương thà xuất gia chứ không tẫn kiếp theo em?- Ngữ Ngưng nhíu đôi mày đẹp lại, suy nghĩ một lúc.
Cổ Tịch giơ ngón tay trỏ ra chỉ vào mi tâm của nàng ấy, xoa nhẹ.
– Hiền phi không phải người như vậy, Hiền phi còn Tô gia, còn phụ thân và các di nương. Còn Tâm mỹ nhân, Vân tài nhân, Tư mỹ nhân, nha đầu Khuê Thư, Khả Thanh cô nương, tất cả đều chỉ còn có mình em, cho nên họ mới tuẫn tiết.
– Thế nên nàng bỏ về Nam quốc bỏ lại mọi người tự vẫn?- Ngữ Ngưng một chút cũng không hài lòng, nếu nói đó là kiếp trước của nàng, vậy thì nàng ở kiếp trước thật nhu nhược.
Cổ Tịch lắc đầu, chua xót nói: – Kiếp trước chị chịu nỗi đau nhiều nhất, cho nên kiếp này em mới gặp chị đầu tiên. Không phải chị bỏ lại mọi người, mà là mọi người đều trừ chị ra, cho rằng chị là nguyên nhân khiến Tịch vương mất.
– ???
Ngữ Ngưng thật không hiểu rõ, kiếp trước kiếp này lẫn lộn hết lên trong nàng.
– Sau khi em mất chị xuất gia đi tu, người nhà lần lượt chết đi, sau khi chôn cất cho nhị nương Tuyết Y, chị cũng nhảy xuống Hoàng Hà tự vẫn. Em đã đổi lại kết của phim rồi, chị có thể theo dõi. Kiếp trước chị vì em mà phản nghịch cha mình, vì em mà chịu đòn roi, bây giờ vết roi vẫn còn trên eo chị..- Vừa nói Cổ Tịch vừa vén áo Ngữ Ngưng lên, chỉ nàng xem vết bớt nhạt ở bên hông. Ngữ Ngưng đương nhiên biết vết bớt này, nhưng nàng không nghĩ nó được lưu lại bởi kiếp trước, thế nên nàng kinh ngạc không thôi.
– Vẫn nhớ Hiền phi với tà áo màu đỏ thẫm cùng em ngắm vạn dặm giang sơn, vẫn nhớ lúc chị khóc bên dưới thành cao ngày toàn dân thoát cảnh lệ thuộc lương thực, vẫn nhớ ngày bọn mình bị chia cắt – Vừa nói Cổ Tịch vừa rơi nước mắt, kiếp trước chỉ như mới hôm qua, nàng thấy mắt mình cay xè, nhịn không được mà lưu lệ. – Hiền phi, em ước gì có thể cùng chị già đi. Em sẽ không lại bỏ rơi chị, không đẩy chị ra xa nữa.
-…- Ngữ Ngưng vẫn không nói gì, nàng cũng không phải ngu ngốc, nhưng nàng vẫn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ. Dù sao nếu tin ngay lúc này cũng quá hoang đường, mà nếu nàng không tin thì quá cứng lòng, nên nàng vẫn ngờ vực không thôi. Giơ tay lau đi nước mắt trên má Cổ Tịch, cảm nhận sự ấm nóng, chua xót vươn trên tay mình.
– Chị cho em hai tháng rời đi, sau khi em quay về phải thuyết phục được chị.- Ngữ Ngưng nắm giọt nước mắt kia vào trong tay mình, nàng muốn có điều gì đó để xác thực, để nàng có thể cảm thông cho Cổ Tịch, và cũng bởi vì nàng thấy Cổ Tịch nói có phần đúng.
Cổ Tịch gật đầu: – Cảnh Nhiễm Tâm là Nghiên Mạn Hy, Khổng Huyền Cơ là Chung Khả Thanh, Ngải Lệ Tư Hoắc Đốn là Bảo Ni, Lã Khuê Thư… là Nhã Thư.
– Nhã Thư?- Ngữ Ngưng trợn mắt không thể tin được nhìn Cổ Tịch.
– Nhã Thư nhớ được chuyện kiếp trước, chị có thể hỏi qua em ấy.- Cổ Tịch nắm tay Ngữ Ngưng, dặn dò: – Hai tháng em đi, chị giúp em tề gia..
– Tề gia?
– Phải!
– Ý em là quản các nàng?
Cổ Tịch mỉm cười, gật đầu: – Phải, chị giỏi nhất là giải quyết hậu cung mà.
Dù sao Ngữ Ngưng cũng có mười tám năm chưởng quản hậu cung, Cổ Tịch biết chuyện nhỏ như vậy Ngữ Ngưng sẽ làm được.