-Cái xe đạp của tôi đâu mất rồi…Rõ ràng hôm qua tôi để nó ở đây mà….-Cô chỉ vào cái hàng rào trước nhà anh
-Hôm qua em để nó ở đây à…
-Phải, hôm qua tôi thấy anh té nên để xe ở đây nè rồi mới đỡ anh đi vào trong nhà đó….
-Rồi em có dắt xe vào không?
-Ôi thôi chết…Hôm qua đỡ anh vào nhà tôi không có dắt vào….Làm sao đây mất xe rồi….Làm sao đây
-Mất xe là đúng rồi…Xung quanh đây coi vậy chứ nhiều ăn trộm lắm….Hở ra là mất à nên nhà anh mới lắp đặt camera xung quanh nhà nên khi bị mất thứ gì là dò camera sẽ tìm ra 1 cách dễ dàng…
-Híc híc…Vậy anh tìm xe đạp cho tôi đi…..
-Vậy theo anh vào nhà, anh bật camera lên kím cho em..
-Híc híc…nhanh lên….
*Híc híc ở đây chỉ là hít hít mũi như khóc thôi chứ không có khóc nhé mấy bạn *
Nói rồi cô theo anh vào nhà, anh ngồi trên ghế sofa bật ti vi lên
-Này, tôi kêu anh kiếm giúp xe đạp chứ đâu kêu anh bật tivi lên coi đâu ?
-Từ từ…Em ngồi xuống đây trước cái đã…
-Ngồi cái gì mà ngồi…Xe đạp của tôi mất rồi mà sao tôi có thể ngồi đây xem tivi với anh được chứ….Anh này thiệt tình, tôi tự đi tìm xe đây…Hừ bực cả mình hà….
Bíp bíp
-Chắc là ông chú này đã lấy xe của em rồi…-Anh chỉ vào màn hình tivi
Cô quay sang khi nghe anh nói người lấy xe của cô….”Làm sao anh có thể biết được nhỉ?” Cô thầm nghĩ rồi buộc miệng nói
-Làm sao tôi tin anh được chứ ?
-Em nhìn này ?…Anh bấm nút ”stop” đoạn video phát trên tivi
-Hử ?…..-Cô nhìn cắm cúi vào tivi một cách nghi ngờ
-Đây là đoạn video mà camera nhà anh đã ghi hình lại hồi tối hôm qua, em nhìn đi người đàn ông này đã lấy xe của em rồi….
-Vậy giờ sao đây? Có thể nhìn rõ mặt ông ta không vậy ?
-Đợi chút để anh phóng to ra….
Nói rồi anh phóng to chỗ người đàn ông đang cướp xe cô ra nhưng…
-Sao mờ quá vậy ? Tôi không thể thấy mặt ông ta ?
-Anh phóng to ra một chút được không ?
-Đợi anh tí….
-Uả sao tôi cũng không thể thấy vậy ? Còn mờ hơn hồi nãy nữa á….
-Như vậy là hết đát rồi…Camera không quay rõ mặt ông ta được tại cái nón đó che mất phân nữa mặt rồi….Anh bó tay…
-Vậy không còn cách nào khác sao ? Mất chiếc xe đạp rồi làm sao tôi về nhà đây ? Với lại xe của ông bà đó làm sao bây giờ….
-Nè….Tôi mất xe là tại anh đó….Tại tôi đưa anh vào nhà nên quên dắt xe nên bị mất đấy….Ai kêu anh uống say rồi té chi hại tôi giờ mất cái xe đạp rồi đó…..
-Ai biểu em đưa tôi vào nhà chăm sóc làm gì chứ ? Em cứ để tôi nằm ở ngoài củng có sao đâu…..
-Này tôi đã chăm sóc anh vậy mà anh dám nói vậy á hã ? Cũng tại chăm sóc ai mà tôi lại mất xe đạp chứ……Vậy mà anh còn giở cái giọng đó, biết vậy mặc xác anh cho rồi, cho anh chết lun…
-Tôi không nói nhiều với anh nữa tôi đi đây….-Cô quay mặt đi
”Tôi đã vì anh mà cả đêm không về nhà, tôi cả đêm chăm sóc cho anh chạy không biết bao nhiêu lần còn hơn tập thể dục giảm cân nữa vậy mà anh nói với tôi những lời trêu ngươi đó ư ? Biết vậy quay ngược thời gian thì tôi sẽ không đỡ anh dậy mà mặc xác cho anh chết ở ngoài đường lun đi…..Chỉ vì anh đã cứu tôi khỏi bọn côn đồ nên tôi mang ơn mà chăm sóc cho anh vậy mà anh lại nói vậy….Anh thật là quá đáng mà” Cô nghĩ trong bụng, khoé mi không biết khi nào đã lăn những giọt nước mắt ấm ức, tức giận của cô trên đôi má hồng hồng…
-Này em đi đâu vậy ?
-”……”
-Này…..-Anh hét to rồi chạy đến cầm tay cô
-Buông tôi ra huhu buông tôi ra, để tôi đi huhu…..Buông tôi ra….-Cô vừa khóc vừa giẩy dụa
-Sao em lại khóc ?
-Anh không cần biết huhu…..Buông tôi ra đi….huhu buông tôi ra để tôi đi…..
-Em nói đi, tại sao em lại khóc em nói đi, nếu em không nói tôi không buông em ra đâu……..-Cánh tay của cô cũng bị anh siết chặt hơn
-Tôi đã nói buông tay tôi ra đi mà huhu…..Tôi không muốn nói với anh…Tại sao vậy huhu tại sao anh lại nói với tôi những lời như thế huhu….Trong khi tôi đã cất công anh chăm sóc đêm qua huhu….Anh có biết tôi đã phải chạy rất nhiều lần không huhu…..Biết vậy quay ngược thời gian thì tôi sẽ không đỡ anh dậy mà mặc xác cho anh chết ở ngoài đường lun rồi huhu cho anh chết lun rồi huhu…….
-”…….”
Anh chợt bất động với những lời nói của cô…..Đã lâu lắm rồi, anh mới được người khác chăm sóc ngoài mẹ, từ khi mẹ anh mất anh luôn rất mạnh mẽ để trên trời mẹ cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy anh đã lớn mà sẽ có thể yên tâm trên ra đi, vì thế anh luôn tỏ ra mạnh mẽ đến bệnh cũng không cần người chăm sóc mà tự chịu đựng một mình. Từ ngày mẹ anh chết đến nay, 12 năm trời thì cô là người phụ nữ thứ hai sau mẹ anh đã chăm sóc anh lúc bệnh…..Cô khiến trái tim anh đông cứng vì cảm động….
-Anh….xin lỗi..-Nói rồi anh buông thả lỏng tay cô hơn chút
Rồi nắm chặt kéo cô lại, cô mất đà xà vào lòng anh, anh ôm cô thật chặt. Mặt cô áp sát vào bờ ngực to khoẻ của anh……Miệng cô thì vẫn cứ lẩm bẩm:”Buông tôi ra huhu….Buông tôi ra huhu….Anh là đồ đáng ghét….huhu…Anh là đồ đáng ghét…” , tay cô đấm vào ngực anh cố gắng đấm thật mạnh để trả nỗi ấm ức mà mình chịu đựng……Anh cũng để mặc cô đấm vào người mình nhưng thay vì cảm thấy đau thì anh lại càng cảm thấy vui hơn….
Ánh nắng siêng qua kẻ lá, chiếu lên những bông hoa hồng đang đua nhau khoe sắc, trên các cành cây tiếng chim không biết từ đâu hót véo von…Ánh nắng len lỏi qua những ô cửa sổ chiếu vào trong nhà , bên trong nhà khung cảnh chỉ có anh đang ôm cô thật chặt vào lòng.
Lãng mạng chưa nè ?
Mình sẽ cố gắng up chap cho full hết bộ truyện này nhé 🙂 Tại vì mình nảy ra truyện mới rồi có ai hóng không nè 🙂
9:10 PM ( 7/27/2016 )