– Lâu thế mày….thằng Đại hỏi tôi.
– Đá lâu chưa mày….
– Ừkm cũng được 15 phút rồi mày vào đá đi….
– Ừk đợi tao đi giày cái đã….
– Nhanh nhanh nha mày…..đi giày xong tôi vào sân thay cho thành Viết. Điện thoại tôi để chế độ im lặng vứt trong cốp xe. Hết giờ tỉ số là 7 – 2 bọn lớp mười đá gì mà kém thế. Cho bọn nó chung tiền haha có người chả tiền ình luyện tập sức khoẻ thì còn gì bằng.
– Đi uống nước đi tụi bay….thằng Đại nói.
– Ừkm đi….cả bọn đều đồng tình, tháo đôi giày cất vào cốp. Cầm cái điện thoại lên thì 103 cuộc gọi nhỡ và 15 tin nhắn. Mở ra xem thì ra là của em, tôi bật gọi lại cho em liền.
– Alô….một giọng nhỏ nhỏ bên đầu dây cùng với tiếng thút thít.
– Em gọi anh có chuyện gì vậy em….
– Huhu anh đi đâu em gọi mãi không nghe máy huhu anh làm em lo quá huhu…..tiếng em khóc thút thít ở đầu bên kia thươg em quá đi mất.
– Anh xin lỗi anh đi đá bóng…
– Đi mày….thằng Đại vời tôi.
– Thôi chúng mày đi đi tao không đi nữa đâu…
– Anh về ngay với em đi.hịxhịx em sợ lắm…
– Ừkm được rồi anh về ngay đây….cúp máy tôi phóng xem ngay về nhà phi xe vào cổng.
– Thằng kia mày đi đâu giờ mới về hả….mẹ đang xách bì rác ra ngoài hỏi tôi.
– Dạ con đi đá bóng về ạk, mà Nga đâu rồi mẹ….
– Nó ở trên phòng ák, mà sao mẹ thấy nó đi đâu về mà nước mắt ngắn nước mắt dài khóc thế, mày lại chọc nó đúng không…..
– Làm gì có đâu, con làm gì có làm gì đâu, để con chạy lên xem Nga thế nào đã….tôi phóng lên phòng xem em thế nào. Mở cửa phòng ra thì có một cô bé đang nhìn tôi bằng hai mắt đỏ hoe, tôi lại gần em.
– Anh xin lỗi tại anh đi anh quên nói mẹ…..em quay lưng về phí tôi sụt sịt.
– hịxhịx anh đi luôn đi, anh biết là em lo lắm không hịxhịx…..tôi vòng tay qua eo em ôm em.
– Anh xin lỗi tại mấy thằng kêu anh gấp quá….
– Hịxhịx anh có biết là em bị người ta bắt nạt không huhu vì đi tìm anh đó huhu…..em bắt đầu tiếp tục chẳy nước mắt.
– Ai bắt nạt em hả, để anh sử nó….láo thật thằng nào dán bắt nạt gấu của mình, lúc đó trong người tôi máu sôi xùng xục.
– Ai….ai bắt nạt em…..câu nói của tôi to quá hay sao mà em bây giờ lại khóc nấc lên vậy.
– Huhuhu mấy thằng hồi sáng ák huhu, nó chặn đường trêu em….
– Thế chúng nó có làm gì em không….
– Không hịxhịx….
– Thôi không sao là được rồi, thôi em đi chuẩn bị đi nấu ăn với mẹ đi ba sắp về rồi….em không nói gì em đứng dậy đi ra từ nãy đến giờ tôi không để ý giờ mới thấy, tôi kéo em lại.
– Sao chân lại bị xước hết thế này….
– hịxhịx lúc nãy em bị ngã hịxhịx….
– Thế sao em không băng lại….tôi chạy ra tủ lấy hộp bông băng.
– Lúc nãy em rửa rồi em không sao đâu….tôi băng vết thương lại cho em, tỉ mỉ cẩn thật thế mà…….
– A đâu….
– Ngồi yên nào….tôi tiếp tục băng cho em, xong rồi. Đẹp nữa là đằng khác hìhì. Mải băng cho em tôi với em cũng chẳng để ý ba về từ khi nào. Ba đang cần cái máy ảnh rói rén tiến đến từ đằng sau lưng tôi và em.
– Hai đứa….cười lên cái coi…….tôi và em nhìn về phía ba gọi, đèn flat nháy lên. Ba ôm bụng cười rồi chạy xuống khoe mẹ.
– Ba……tôi thì chạy theo sau ba để quên em ở đó một mình. Vietbook.mobi Chạy xuống thì thấy ba với mẹ đang ôm bụng cười.
– Nhìn thằng T mắc cười quá em nhỉ hahaha…..ba đang chỉ chỉ rồi nói, mẹ tôi thì đang nấu ăn cũng phải bịt miệng lại cười.
– Ba đưa con xem….tôi chạy lại dựt cái máy ảnh của ba đang cần xem. Trời ơi nhìn trong bức ảnh đó tôi chẳng khác gì người đẹp và quái thú tất nhiên tôi sẽ là người đẹp hĩahĩa (thực sự thì tôi là quá thú trong bức ảnh). Đang chuẩn bị xóa đi thì tôi đang thấy em tập tễnh bước xuông cầu thang.
– T lên đỡ Nga xuống kìa…..ba tôi nháy mắt tôi. Tôi phi lên đỡ em xuống luôn và quên luôn việc xóa bức ảnh. Đó là hậu quả sau này của tôi…………………….
Đây bức ảnh hồi tôi còn là một thằng nhóc lớp 11 bắng bó vết thương cho em. Nhìn lại thì tôi cũng phải phì cười vì cái mặt ngơ ngác của tôi trong ảnh. Em thì lúc nào cũng xinh, em ăn ảnh thật đấy không biết khi nào tôi mới được gặp lại em. Chuông điện thoại reo đó là Hiền cô bé mà tôi đã giới thiệu ở cháp 11.
– Alô…..tôi cầm cái điện thoại lên nghe.
– Anh có rảnh không, anh đang làm gì đấy…..
– Ừkm anh rảnh anh đang xem lại mấy bức ảnh hồi nhỏ ák mà…..
– Anh đi đây với em một chút nha…..