– Mẹ hôm nay nấu đồ ăn ngon thế…..tôi nói.
– Cái thằng này hôm nào mẹ nấu chẳng ngon…..ba tôi nói.
– Ba chỉ được cái giỏi nịnh mẹ giống con haha….
– Ơ cái thằng này không nịnh thì hai ba con mình chết đói hả haha……hai ba con tôi thi nhau cười.
– Thôi hai ba con ăn đi không phải nịnh, ăn nhạnh mẹ còn đi mua đồ nữa…..
– Mẹ mua gì thế…..
– Thằng này hỏi làm gì…….ăn xong thì bố tôi xem tivi ở ghế sopha còn tôi thì đi sang nhà em chơi.
– Hù đang làm gì thế…….tôi đẩy cửa phòng em ra hù em. Đập vào mắt tôi là một tấm hình nude 3D với âm thanh trung thực và hình ảnh sống động.
– Ááááááááááákkkkkkk anh đi ra đi……em hét lên làm tôi lùi bước ra để đóng cửa lại. Không là thịt em rùi hahaha (hổ báo tí chứ lúc đó nhát bỏ sừ hèhè).
– Xong chưa……tôi gõ cửa phòng em.
– Rồi vào đi…..vào đến phòng thì tôi chẳng thấy em đâu mà chỉ thấy một cục trùm chăn trên giường.
– Đâu rồi…..tôi giả vờ hỏi. Em nhúc nhích trong chăn để ra hiệu cho tôi.
– Ra đây xem nào…..tôi kéo chắn.
– Không ra…..
– Đi ra đây xem nào……tôi kéo chăn ra thì em lại nằm úp mặt xuống chắc là đang xấu hổ haha.
– Anh chưa nhìn thấy gì hết……
– Thật Không…..
– Thật……rồi em ngồi phắt dậy cười. (nói dối thế thôi chứ nhìn thấy hết rồi. Thời gian nhìn cũng được 2 giây, đã hết cả mắt hahaha ). Hai đứa đang nằm trên giường lấy láp lên xem phim kinh dị thì điện thoại tôi rung. Lôi điện thoại ra thấy số điện thoại hiện lên số của mẹ.
– Alô mẹ gọi con gì thế…..
– Alô người nhà bị tai nạn đang được đưa tới bệnh viện xyz nha…….. (Hịxhịx mình hơi buồn không muốn kể lại chuyện cũ nhưng thôi cố vậy..) Vừa nghe được tin từ đầu dây bên kia tôi lặng người đi 2, 3 giây. Tôi vứt luôn cái điện thoại xuống dưới giường lao thật nhanh về nhà. Ở nha ba tôi đang xem ti vi, tôi chạy lại nói với ba.
– Mẹ…….mẹ….. bị……bị……cổ họng tôi như cứng lại, lắp bắp tôi không nói nổi lên lời. Nước mắt cứ như sắp trào ra khỏi mắt.
– Mẹ làm sao…..ba tôi cũng hoảng hốt hỏi.
– Mẹ mẹ bị bị tai nạn đang ở bệnh viện ba ơi…..ba tôi nghe thế hoảng hốt.
– Cái gì…..ba tôi chạy luôn vào phòng, mặc lấy cái quần dài vội vàng. Tôi với ba phi xe luôn ra cửa.
– T bệnh viện nào con…..
– Dạ xyz…..vừa ra tới cửa nhà thì em đi vào, ánh mắt ngạc nhiên chẳng hiểu chuyện gì sảy ra.
– Nga cháu trông nhà hộ chú nhá chú với thằng T đi có việc nha….rồi ba tôi với tôi vội vàng phóng xe đi, để em ở lại với ánh mắt ngơ ngác không hiểu gì. Tới bệnh viện hai ba con tôi tới hản luôn phòng cấp cứu chẳng cần phải dò hỏi gì cả. Vừa đến phòng cấp cứu thì ba tôi chạy đến cửa xem thì đúng là mẹ……..
Bác sĩ bước ra.
– Vợ tôi có sao không bác sĩ……ba tôi hỏi.
– Tôi nghĩ cả nhà nên chuẩn bị trước cho bệnh nhân, bệnh nhân có lẽ không thể qua khỏi đêm nay…..vừa nghe xong câu bác sĩ nói cả tôi và ba tôi đều thẫn thờ người. Lần này thì nước mắt tôi đã chảy dài trên mà, tôi không kìm nén được nên tôi đã bật khóc. Ba thấy vậy lại ôm tôi và xoa đầu tôi, tôi biết là ba cũng khóc. Lần cuối tôi gặp mẹ tôi cố kìm nén nước mắt để mẹ không thấy tôi yếu đuối. Tôi không muốn mẹ nhìn thấy tôi yếu đuối tí nào vì tôi là thằng con trai mà. Tôi muốn nói yêu mẹ, mẹ đã làm tất cả, dành cả nửa cuộc đời mẹ vì đứa con hư như tôi. Nhưng tôi đã không nói, hai từ đó chẳng lẽ khó quá sao mà tôi không nói được. Ai còn có mẹ thì đừng ngại ngùng mà nói câu đấy nha, đừng để như tôi hối hận rồi sẽ không kịp. Lần cuối mẹ muốn gặp em, em khóc nhiều lắm em cứ coi mẹ tôi là người mẹ thứ hai của em vậy. Em khóc còn nhiều hơn cả tôi, mẹ đã giao tôi cho em chăm sóc. Mẹ dạn dò em nhiều lắm, còn em thì ngồi bên cạnh mẹ nước mắt chảy dàn dụa. Tôi thì khóc nhưng cố không để mẹ biết…..(viết đoạn này mà nước mắt cứ chảy:cry::cry. Rồi dây phút định mệnh cũng đến, người đi kẻ ở lại (huhu thôi tua nha ình tóm tắt thôi kể chi tiết chắc mình không làm được). Rồi ngày ngày cũng qua nhưng những nỗi buồn vẫn còn đó. Ba luôn cố động viên tôi không buồn nữa mặc dù tôi biết đêm đêm ba thường uống rượu. Em cũng buồn không kém gì tôi…..,.
__________________