[NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần

Chương 13: Chap 12: Đến trường




Trong đôi mắt trong veo tĩnh lặng
Hiện lên một mảng mây u tối
Trên đôi môi mềm mại tươi tắn
Rỉ những giọt máu đỏ lạnh tanh

Sáng sớm, những tia nắng đua nhau vươn tới khuôn mặt ngây ngô của Natsu, anh khẽ nheo mắt.
Tỉnh lại, điều anh thấy đầu tiên khi tỉnh giấc hôm nay lại là Lucy.
Anh nhẹ nhàng chuyển mình để Lucy không tỉnh giấc.
Tối hôm qua anh ngủ trên ghế sofa nên bây giờ cái đầu cứng ngắc, cộng thêm cảm giác mỏi ở phần cổ.
Không hiểu sao Lucy có thể thích nghi được với việc này, thật sự ngủ trong tư thế này chẳng dễ chịu tí nào.
Natsu đứng dậy, làm động tác vươn vai, hít thở thật sâu để cảm thấy khá khẩm hơn lúc nãy.
Còn Lucy, được Natsu cẩn thận đặt người xuống, mặc dù có sự tác động đến mình nhưng cô không hề cục cựa, kiểu này chắc khi ngủ, cô lộ nhiều sơ hở nhất.
Natsu thấy thế lại hay, trong bụng định thầm trả đũa cô vụ lúc trước, lén lút cầm cây bút lông đến gần.
Natsu cười khà khà, đang nghĩ nên vẽ gì đây, mặt cô mà vẽ gì lên trông cũng buồn cười hết, ngộ vậy đó.
Natsu bắt đầu đưa tay lên, cây bút theo đó suýt chấm lên khuôn mặt đẹp tựa thiên thần. Nhưng đầu bút chỉ còn cách vài milimet, cánh tay anh liền bị cô nắm chặt lại.
Natsu giật mình, khẽ nhíu mày, Lucy chưa mở mắt nhìn anh, nhìn bộ mặt rất giống đang ngủ, cô đang ngủ hay là giả vờ ngủ nhỉ.
Nghĩ vậy, Natsu liền khẽ khàng gỡ tay cô ra, sau đó tiếp tục công việc của mình. Lại mỗi lần nữa bàn tay nhỏ nhắn ấy nắm chặt tay anh.
Natsu bắt đầu thấy hoảng.
Cô như vậy không phải là muốn hù dọa anh đấy chứ.
Natsu nghi hoặc tiến gần lại nhìn cô. Trông chẳng giống giả bộ gì cả, hay là cô ngủ mớ?
Không chần chừ, anh ghé sát mặt cô như thăm dò tình cờ hình ảnh đôi môi đỏ mọng đập vào mắt anh, làm cho anh có cảmthể giác thật lạ.
Bất ngờ, đôi mắt trong veo mở ra không chút ngái ngủ nhìn anh như muốn xé xác. Natsu như bị kéo giật người ra phía sau, trên mặt rất biểu cảm, anh lúc nào cũng bị cô dọa cho sợ gần xỉu mà.
– Sao cô lại nhìn tôi như vậy, định giết tôi chắc. – Natsu mở lời bất mãn.
– Tôi mới là người hỏi cậu câu đó, sao lại nhìn tôi như vậy. – Lucy cũng không chịu thua lên tiếng.
– Là vì tôi thấy cô tự dưng khi không lại nắm tay tôi, tôi tưởng cô đã dậy rồi. – Natsu tìm cách bào chữa.
– Hay thật, nghe giống như tôi là sắc nữ muốn lợi dụng cậu vậy, có phải không đây, hay là cậu có ý định gì xấu với tôi. – Lucy nói trúng tim đen của Natsu.
Anh bị lật bài liền nhanh chóng nói.
– Làm gì có, tôi thấy cô mới đúng là người muốn hại tôi đó, khi không lại mở hai mắt trân trân ra như ma cương thi, tôi không có tiền án bệnh tim cũng bị cô làm cho có.
– Tôi đang ngủ rất bình thường và bị cậu làm cho thức.
– Ngủ bình thường, tôi chưa thấy ai có kiểu ngủ quái đản như cô.
– Cái đó mặc xác tôi, chắc chắn cậu định làm gì đó nên cơ thể tôi mới phản ứng lên. Hừm… – Lucy liếc nhìn cây bút lông trên tay Natsu, miệng nở nụ cười tà ác.
– Aha. Tôi biết rồi nhé, cậu định vẽ lên mặt tôi nên cái tay này mới cản lại.
Lucy giơ giơ tay lên như vẫy chào làm Natsu điên chết lên được.

– Còn tại sao tôi lại mở mắt ra ư… ừm… – Lucy ra dáng vẻ suy luận rồi đưa ra đáp án.
Là do cậu định hôn trộm tôi. -Lucy liếc con mắt tinh tường về phía Natsu.
Anh không chịu được hét lớn.
– Cái gì, nghĩ sao mà nói tôi định hôn trộm cô, cô hôm nay có vấn đề à, tôi nhớ hôm qua cô bị thương ngay vai chứ có phải ngay đầu đâu mà sao ăn nói linh tinh thế hả. – Natsu như đi ăn trộm gặp cảnh sát liền phản ứng quyết liệt.
– Không phải thì thôi, làm gì mà la hét kinh thế, hay đúng thật là vậy. – Lucy đắc ý nhìn Natsu.
– Không đời nào. -Natsu bỏ lại ba chữ lập tức quay mặt lại để che đi gương mặt đỏ lựng của mình.
Anh chạy ngay vào tolet. Miệng lẩm bẩm.
– Ai thèm chứ, đừng mơ tưởng.
Nhưng nhớ đến đôi môi mềm mại của ai kia đã từng một lần động chạm, anh lại ra vẻ nghĩ ngợi điều gì đó.
Haizz, sao có thể chứ, chỉ mới ba tuần thôi, đừng nghĩ những điều rồ nữa, mình không thể nào thích cô ta, có nhớ cũng chỉ như đồng lòng người cùng cảnh khổ mà thôi.
Nói rồi Natsu trực tiếp xả nước hất lên mặt mình cho tỉnh, không được phép mơ nghĩ lung tung.
Hôm nay anh đi đến trường như mọi ngày, anh còn phải giải thích với Lisanna về chuyện của ngày hôm qua nữa.
Natsu đi ra khỏi cửa, chỉ để lại mình Lucy trong căn nhà nhỏ như thường lệ, giờ đây cô chỉ có thể lôi bánh kẹo trong tủ lạnh để ăn và giết thời gian.
Những cuốn sách của Natsu cô đã đọc xong, cô chán khi phải lôi ra đọc lại giờ cô chỉ muốn biết nhiều hơn về thế giới này, nhưng Natsu không có thời gian cho việc đó, mỗi ngày trừ chủ nhật anh đi học rồi phải tức tốc đi làm thêm, phải đến tám giờ tối mới về nhà, nhưng giờ cô đã ngán ngẩm khi phải chịu đựng cái cảnh chờ anh về nhà mỗi ngày.
Thế là cô quyết định, cô sẽ đến trường cùng với anh.
Nhưng do vết thương ở vai, có lẽ phải đến hai tuần sau cô mới có thể cùng anh đến trường, đến cái nơi được cho là cái nôi của sự phát triển của loài người.
Nhắc đến vết thương, Lucy đi đến bên chiếc gương, quay qua quay lại xem thần sắc của chính mình. Cô từ từ cởi lớp áo ben ngoài, để lộ làn da trắng nõn nà.
Cô xoay người để nhìn vết thương… nó đã lành.
“Igneel, nếu không phải tại ông thì vết thương này đã có thể lành nhanh hơn rồi. Nhưng không sao cả, tôi cũng không thể trách ông, nếu như vết thương này sớm lành, thì sao tôi có thể lấy đi cái viên đạn chết tiệt ở bên trong người được.”
“Natsu, cậu đã thấy chưa, lúc tôi xé một bên vai áo để cậu trị thương, cậu có nhìn thấy gì không. Tôi hi vọng là không, lúc này vẫn còn quá sớm, cậu mà biết được thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối. Còn vết thương này, cứ xem như nó chưa lành…”
Natsu đi vào lớp học, nhay lập tức ánh mắt anh đổ dồn về người con gái đang ngồi học bài, hôm nay cô không đến rủ anh đi học như mọi ngày, chắc vẫn còn rất giận anh.
Vì cô và anh đến rất sớm nên trong lớp vẫn chưa có ai. Anh liều mạng đi đến chỗ cô, mạnh dạn nói.
– Lisanna, tớ xin lỗi vì đã giấu cậu chuyện đó.
Lisanna không nhìn Natsu, cô chỉ chăm chus vào cuốn tập của mình.
– Cậu đâu có lỗi, nhà cậu cậu muốn cho ai vào là quyền của cậu cơ mà, tớ có quyền gì mà xen vào.
Câu nói đó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh. Natsu không ngờ là cô lại giận đến vậy. Không còn biện pháp nào khác, anh buộc phải nói dối.
– Lisanna đừng hiểu lầm, đó chỉ là chị hàng xóm qua chơi mà thôi, chị ấy chỉ giỡn thôi mà.
(Lucy kêu anh nhận cô là chị thì anh làm luôn @@).
– Thì sao, thân thiết được với nhiều người rất tốt tại sao cậu phải đi giải thích với tớ làm gì.-Lisanna một mực cứng đầu không chịu nghe.
Natsu thấy tình hình ngày càng căng thẳng, thì nhắm mắt nhắm mũi nói đại.
– Chị ấy chỉ sang mượn đồ một chút thôi…
– Cậu đừng nói nữa làm phí thời gian học bài của tớ.
– Chị ấy thấy có tiếng nước chảy trong tolet thì hỏi tớ, vì chị ấy không nghĩ rằng có một người khác ở trong nhà tớ.

Lisanna im lặng, đôi mắt nhìn không chớp vào cuốn sách.
– Chị ấy chỉ làm vậy vì giỡn thôi, chị ấy chỉ muốn thử thái độ của cậu… Lúc đó tớ cũng không đồng ý nhưng với chị ấy cứ khăng khăng cho bằng được.
– Tớ có là gì để chị ấy phải thử thách như vậy. -Lisanna không nhịn được quay qua đối diện Natsu. -Cậu đừng dối tớ.
Natsu cúi gằm mặt xuống, miệng nói không ra hơi, nhưng đã đến nước này, không nói e rằng…
– Vì tớ nói rằng cậu…là bạn gái tớ…- Đè nén thanh âm nhỏ nhất có thể ở những từ cuối cùng nhưng vẫn đủ để cô gái ấy nghe được.
Lisanna lặng thinh, mở thật to mắt nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình. Một hồi cả hai đều không lên tiếng.
Lisanna mới mở lời, vẫn cái giọng không quan tâm.
– Tớ không phải bạn gái cậu, lần sau đừng nói bừa.
Không hiểu là cô biết lời anh nói là giả hay không, chỉ biết rằng cơ hồ lúc nãy có chút lay động, nhưng biểu hiện vẫn lạnh nhạt.
– Tớ không ngờ là cậu lại giận dai như vậy.
– Tớ không giận, tớ đã nói rồi, càng thân thiết với nhiều người càng tốt.
– Nhưng cậu không cho tớ được vậy, cậu đang chèn ép tớ.
– Tớ không chèn ép cậu Natsu, chẳng phải tớ đã để tự do cho cậu lựa chọn bạn bè hay sao, vào lúc đó tớ đâu có đánh hay sai bảo cậu không được như thế, tớ chỉ muốn nhận câu trả lời từ cậu, bây giờ tớ biết rồi, cậu không cần nói thêm bất cứ điều gì liên quan đến chuyện đó nữa. – Lisanna bực dọc nói.
– Cậu nói rằng giữ càng nhiều người thân thiết bên cạnh là tốt và tớ đang cố gắng làm điều đó đây, vì tớ không muốn mất một người bạn quý giá nhất của tớ, người cùng tớ trò chuyện, đi học, giúp đỡ cho tớ, người mà tớ luôn muốn gặp mỗi ngày, luôn muốn ngắm nụ cười tươi trên môi, người mà tớ đã gửi trọn tình cảm trong suốt bảy năm qua.
Lisanna đứng hình, nói như vậy có phải là anh công khai tình cảm với cô.
Có phải là lời nói mà cô chờ đợi. Lisanna từng bước đi đến chỗ Natsu, cô không biết nói gì với anh.
– Cậu thích tớ? – Lisanna đột nhiên dừng bước, ngước nhìn Natsu.
Anh gật đầu.
– Cậu luôn muốn gặp tớ. – Anh lại gật đầu.
– Cậu muốn ngắm tớ cười mỗi ngày.
Thêm một cái gật đầu.
– Vậy cậu còn gì muốn nói với tớ không. – Lisanna nhìn Natsu như chờ đợi điều gì đó.
Natsu gãi gãi tai, thật sự lúc này anh không biết nói sao, hình như lời nói mà Lisanna muốn cậu làm có vẻ hơi sến thì phải, mà thôi kệ, chơi luôn.
– Cậu làm bạn gái tớ nhé.
Những tình cảm xuất phát từ đáy lòng, được thốt lên mãnh liệt làm cho con tim ai đó như ngừng đập.

Cho anh gởi lời yêu trong gió.
Thì thầm từng chữ đến tai em.
Cho anh nhắn tiếng hẹn vào hoa.
Ngát nhẹ hương thơm như tấm lòng anh có.
Còn nay cho anh được nói lên tâm tình.
Cho cả đất trời, cho em người anh yêu.


Thật sự yêu một ai thì rất dễ nhưng để nói tiếng yêu quả thật chẳng dễ chút nào. Anh đã đơn phương suốt bảy năm qua, cô cũng vậy, cuối cùng cũng có một người chịu mở lòng mình trước, không thôi sẽ hối tiếc suốt cuộc đời.
Đôi mắt lưu ly trong veo như chứa đầy những hạnh phúc mà anh trao, đôi môi nâng lên thành hình bán nguyệt tuyệt đẹp.
Lisanna thổn thức gật đầu. Vậy là cô đồng ý rồi sao, Natsu trong lòng nhảy múa, rộn rã không thôi.
Lisanna nhẹ nhàng tới gần anh hơn, nhón đôi chân lên. Natsu nghiêng đầu chờ cô, ngay lúc này, khoảng cách của cả hai gần hơn bao giờ hết… sẽ là một nụ hôn bắt đầu cho một mối tình đẹp.
(Chờ hồi sau sẽ rõ. Hê hê, đùa chút thôi, hôn thì nói đại ra luôn còn bày đặt ẩn dụ đồ… Pi rất đểu.)
Ngay lúc gay cấn nhất thì bất ngờ có người vào lớp, Lisanna nhìn thấy liền đẩy Natsu té nhào.
Mặc dù trong lòng đang cảm thấy rất hối lỗi, nhưng mà bộ dáng bên ngoài thì vẫn ra vẻ chải chuốt rất tỉnh và bình thường.
Nữ sinh vừa rồi vào lớp đã thấy rõ mọi chuyện, nhưng làm thinh không nói gì, để lát nữa đi phao tin một lần luôn … cũng phải thôi đang ở trường cơ mà, học sinh yêu đương là bắt lên phòng giám hiệu làm bản kiểm điểm hết.
Natsu mang bộ mặt tươi roi rói về nhà, thấy Lucy đang chăm chăm xem tivi, lúc trước thì anh giận cô không nói được gì, nhưng bây giờ tự nhiên thấy cô sao anh muốn tới chọc cô quá đi.
Natsu đi tới nhẹ nhàng để không để Lucy phát hiện ra, sau đó anh chớp thời cơ nhéo hai bên má của cô. Tất nhiên chỉ là nhéo yêu.
(Nhéo yêu cơ đấy, bắt cá hai tay à.)
Lucy bộ mặt không hiểu quay lại nhìn Natsu, thấy anh cười cười, cô càng nhăn mặt.
– Thuốc ở trong kia lấy uống đi, chứ không bệnh nặng thêm chỉ có tôi khổ thôi. – Lucy bỏ lại một câu châm chọc cho Natsu.
– Tôi đang bị bệnh nhưng có thuốc nào chữa được đâu. – Natsu nói mập mờ.
– Ủa tôi nhớ hây giờ y học phát triển lắm mà, cả bệnh điên cũng chữa khỏi nói chi chỉ mới hâm hâm như cậu. – Lucy chán nản quay đầu xem tivi tiếp.
Natsu tức muốn ói máu, có cần xỉa xói anh như vậy không. Nhưng với tâm trạng đang vui, đương nhiên anh sẽ khách sáo bỏ qua cho.
– Cậu bị gì để tôi chữa cho.- Lucy không nóng không lạnh hỏi.
– Hơ, bệnh của tôi sao cô chữa được.
– Có gì mà tôi không làm được. – Lucy hứng thú nhìn Natsu cười mỉm.
Nhưng nụ cười ấy chưa kịp đậm đã tàn, Lucy vẻ mặt u ám nhìn Natsu một cách rất nghiêm trọng.
– Cậu làm hòa với…
– Với Lisanna rồi. – Anh cười rất tươi, lộ hàm răng trắng đều.
Lucy thất thần nhìn Natsu, cô không nói được gì lúc này.
– Yên tâm đi, tôi đã nói là sẽ làm, tôi nhất định cũng sẽ coi cô là một người bạn tốt. – Natsu thấy sắc mặt Lucy không vui liền nói thêm.
– Không chỉ có vậy thôi đâu, cậu đã nói tình cảm của cậu với cô ấy rồi sao. Ơ… hì hì.. Natsu ngượng ngùng cười. – À vết thương của cô sao rồi. Natsu vội lảng sang chủ đề khác.
– Chuyện đó còn quan trọng sao. – Lucy đáy mắt hiện lên tia thất vọng, không nói gì rồi đứng dậy đi khỏi phòng khách.
Natsu không hiểu, sao cô không vui vậy ta. Anh không nghĩ nhiều liền chuẩn bị bưã tối, ngày nào anh cũng về trễ nên cái dạ dày đánh trống chịu không nổi nữa rồi.
Sau khi đã ngồi vào bàn ăn, Natsu trên tay cầm chiếc bát, đang định ăn ngay lại thấy Lucy bước đến gần bàn ăn, cô không nói không rằng tự động kéo ghế ra ngồi vào vị trí trong bàn.
Natsu lấy làm lạ, cô lại định giở trò gì nữa đây.
– Cho tôi một phần… – Lucy không nhanh không chậm nói.
Natsu kinh ngạc, trước giờ cô toàn ăn bánh kẹo thay cơm, sao hôm nay lại ngẩu hứng ăn tối thế này. Không đợi Natsu kịp hỏi, cô đã lên tiếng.
– Từ trước tới giờ cậu ngồi ăn một mình không thấy cô đơn sao, tôi xin lỗi vì đã không để ý đến điều này, từ hôm nay tôi sẽ ngôi đây ăn cùng với cậu.
Chỉ một câu nói rất đơn giản nhưng cũng đủ làm cho Natsu cảm thấy ấm lòng. Trong lòng anh vừa vui vừa ngỡ ngàng, cô lại đối tốt với anh như vậy, thật khiến anh cảm kích.
Anh nhanh chóng lấy thêm một chiếc bát nữa, Lucy mỉm cười nhìn anh, cô từ tốn gắp một chút thức ăn bỏ vào miệng.
– Tôi không ngờ cậu lại nấu ăn ngon đến vậy. – Lucy nhăn trán nhìn Natsu.
– Có vài điều về tôi còn có thể làm cô bất ngờ nữa đấy. – Natsu tỏ vẻ tự hào nói.
-Được rồi, cậu cũng ăn đi.- Lucy gắp cho cậu một miếng sườn rồi nói. -Cậu đừng ngạc nhiên quá nha. Natsu này, tôi cũng muốn đến trường.
Natsu vừa ăn vừa nói.

– Không phải chứ.
– Chẳng phải cậu được miễn học phí vì mồ côi đấy sao, hiện tại tôi cũng vậy, chắc là học được chứ.
Natsu thoáng ngây người, nhưng sau đó trở lại với khuôn mặt hồn nhiên như thường.
– Ờ, chắc cô cảm thấy chán ngán khi phải ở nhà chứ gì được rồi, tôi sẽ giúp cô làm đơn xin nhập học.
Lucy sao có thể không biết đụng vào chỗ đau của cậu, khuôn mặt tỏ vẻ áy náy. Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhắc tới hai chữ này.
-Không sao, tôi quen rồi.- Mặc dù nói vậy nhưng sao vẫn không buồn trước hai từ ấy, mồ côi….
Buổi tối hôm đó thật sự làm anh rất vui, vì kể từ giờ, trên chiếc bàn ăn anh này không chỉ một mình anh không nữa, anh có thể dành thời gian chờ đợi khi giờ cơm tới, điều này anh chưa bao giờ trải qua, chính cô đã giúp cuộc sống của anh có thêm niềm vui, vậy lúc trước anh đồng ý cho cô ở lại chắc là không sai.
Ăn cơm xong không hiểu Lucy nghĩ từ bao giờ lại ra cái trò trêu chọc mọi người trong khu chung cư này. Lúc đầu anh phẩy tay từ chối nhưng cô đã bảo rằng phải khiến cho những người coi thường anh phải chịu, nhưng cũng không làm hại họ, chỉ là trêu chút thôi.
Anh thấy vậy mà lại hay, đầu óc chợt nảy ra các ý tưởng, hứng lên cùng cô thực hiện. Hai anh chị cứ như con nít không bằng. Không ngờ đến cô cũng bị anh ảnh hưởng, lại nghĩ ra được trò này, vui đấy chứ.
(Để người ta bắt được có mà bị tống cổ ra khỏi đó, coi chừng hai người đó.)
Đêm hôm đó, chọc phá mọi người cũng đã thỏa mãn, Natsu quay trở về nhà nhưng lập tức phát hiện ra Lucy không có đi theo, anh liền tức tốc chạy đi tìm.
Hóa ra là cô ở bể bơi của tầng mười lăm. Làm anh tưởng cô bị bắt quả tang rồi chứ.
(Hơ hơ, thế nào cũng có ngày đó, hai anh chi này ở chung với nhau cái chung cư đó thể nào cũng loạn lên.)
– Lucy sao cô ở đây, không đi ngủ sao.- Natsu lên tiếng hỏi.
– Tôi thấy nóng bức nên tới đây cho mát.
– Muốn mát thì xuống đó bơi luôn đi.
– Được thì tôi đã làm rồi.
– Đừng nói với tôi cô bơi giỏi quá nên không dám xuống nha. – Natsu trêu ghẹo.
Lucy trừng mắt nhìn Natsu, nhanh chóng đi tới chỗ cậu.
– Đúng vậy tôi bới rất tốt nên không cần xuống, hay là cậu xuống đi.
Vừa nói Lucy vừa kéo Natsu để anh ngã xuống bể nước. Nhưng anh sao có thể để cô lôi dễ dàng được, hai người liên tục giằng co qua lại. Công nhận cô cũng khỏe thật, giằng co với Natsu.
Nhưng không may, người rơi xuống nước không phải là anh mà là cô. Rơi xuống nước, cô ngói đầu lên nhìn anh thì trông thấy khuôn mặt đang cười nhạo mình.
– Ha ha Lucy công nhận cô bới rất giỏi nha. – Natsu nói xong câu đó thì quay sang nhìn Lucy, ủa sao tướng bơi của cô kì vậy ta.
Cái này đâu có phải là bơi…
– Cứu… cứu tôi. – Lucy giãy đành đạch hét lên.
– Giời ạ, còn vờ vịt, mau lên đây đi chị hai. – Natsu cứ ngỡ là Lucy đang lừa mình liền nói.
– Cứu… tôi không biết bơi. – Cô cố gắng nói được câu đó rồi chìm ngỉm dưới nước.
– Ê, không chơi giỡn kiểu đó nha, mau lên đây đi.
Thấy cô không trat lời, anh thấy lo lo, sao mà lặn dưới đó lâu quá vậy. Nỗi lo lắng tăng lên, Natsu liền nhảy xuống vớt cô lên.
Vác cái thây cô lên bờ, Natsu cả người ướt sũng, tay đập nhẹ vào mặt cô.
– Này mau tỉnh lại đi, không lẽ là không biết bơi thật hả trời. Sau khi dùng động tác ép ngực, cuối cùng Lucy cũng chịu tỉnh, mở hai mắt nhìn Natsu, ho sặc sụa.
– Ây không biết bơi sao lại không nói.
Nhìn Lucy co ro người, chẳng lẽ cô lạnh. Nhưng không phải vậy, anh nhìn kĩ gương mặt cô, trắng bệch, toàn thân run rẩy vì sợ, gương mặt thất thần nhìn xuống sàn.
– Tôi …sợ …ở …dưới.. nước… – Mãi đến vài phút sau, cô mới nói được một cậu.
– Nhìn cô có vẻ không ổn, chờ tôi một chút.
Natsu định quay người đi đã bị Lucy nhanh chóng vòng tay ôm chặt anh.
– Đừng bỏ rơi em… Xin anh… đừng đi..- Lucy giọng nói run rẩy như chú gà con trước giông bão, miệng lẩm bẩm, đôi môi tái nhợt mấp máy, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra.
Chưa bao giờ anh lại thấy cô với dáng vẻ sợ hãi như vậy. Natsu không biết làm gì chỉ để cô ôm mình. Cứ như vậy cho đến khi Lucy bình tĩnh trở lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.