—
Nhạt nhòa ánh mắt trong biếc sớm chiều
Rưng rưng một cõi biết đi về đâu
Nếu kiếp này không hẹn tình bỏ lỡ.
Thì kiếp sau anh còn tình gửi trao?
Yêu nhau tình chi cho hết duyên này
Lòng thề không đổi chỉ là ích kỉ
Dẫu biết tình không đến tâm mạch
Xin anh một khắc… khắc tên em.
—
Mũi tên lao nhanh vun vút, vượt qua cả những phân tử khí li ti nhắm thẳng về phía trước. Một nụ cười đắc thắng chợt nhếch lên. Không rõ là một hay hai cái, nhưng rõ ràng, cả hai đều có chung tâm tưởng.
“Hạ nó đi”
Đằng sau bức màn lộng lẫy là ánh nhìn dã tâm. Đôi mắt linh hoạt chao đảo.
“Để xem, ai mới là người cười”
– Coi chừng đó.
Thấy được mũi tên đang nhanh chóng hướng về hướng của Ota, Lisanna liền hét lên hốt hoảng.
Đến cả Natsu cũng rất bất ngờ với hướng di chuyển của mũi tên, anh như nhìn xuyên qua được nó sẽ gắm vào đích đến cuối cùng- Ota.
Tên Ota vẫn chưa kịp định hình xem chuyện gì xảy ra với mình, thì nhanh chóng một sức mạnh đã đẩy hắn té nhào khỏi mặt đất.
Hắn lăn lông lốc còn người vừa cứu hắn thì sao.
Ánh mắt nâu khẽ lay động, hơi hướng mắt lên, Lucy chăm chú theo dõi, cô lắc đầu.
– Là do cô tự chuốc lấy, tự muốn trở thành con mồi bị sập bẫy.
AAA
Tiếng Lisanna la lên, cô đã thành công trong việc cứu lấy Ota trong gang tấc, nhưng bản thân cô lại bị mất đà. Cô chới với, cộng thêm đôi dày cao gót không khỏi gây vướng.
Cô bị trật gót ngả người ra phía sau. Nhưng phía sau lại là bục sân khấu cao hai mét, nếu cô ngã chắc chắn sẽ có chấn thương.
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, cô nghĩ rồi mình cũng sẽ sớm phải từ bỏ vai diễn này để vào bệnh viện.
Thay vào đó, một bàn tay ám áp nắm lấy cô trong lúc cô ngã, Natsu cố gắng dùng sức kéo cô, nhưng việc đó cũng có nghĩa…
RẦM.
– Natsu… Natsu…
Đôi mắt to tròn mở căng… Sao anh lại làm như vậy? Anh muốn tự làm tổn thương mình hay sao?
Lisanna từ từ trượt xuống đến khi chân cô chạm đất an toàn. Còn người vừa kéo cô…
Lisanna hớt hải chạy lên, cùng lúc đó Lucy cũng di chuyển lên sân khấu. Bàn tay cô nắm chặt…
Tay của anh bị đập vào cạnh của bục diễn, máu đang chảy ra, Natsu nghiến răng ôm chặt lấy cánh tay của mình.
Lisanna giọng run run đi tới, nắm lấy đôi tay bị thương của anh.
– Natsu… sao cậu?
Lucy kéo Lisanna ra xa Natsu… một mực tức giận.
– Cô còn dám nói, cô có biết mình đã làm gì không hả?
Không kìm nổi được tức giận, Lucy cô thật không nghĩ bước này sẽ diễn ra.
Ngay lập tức, Natsu được đưa vào phòng y tế, sau đó nhà trường vội chuyển anh đến bệnh viện.
Chuẩn đoán ban đầu, Natsu bị thương ngoài da rất nặng, nhưng may mắn không bị gãy xương tay. Nhưng còn cuộc thi đấu của anh ngày mai thì sao?
Lisanna đứng từ cửa kính nhìn vào, cô không dám vào thăm Natsu, biết mình đã gây ra những gì cho cậu, cô thật không dám đối mặt.
Lucy sau khi từ phòng bệnh bước ra, chạm mặt với Lisanna.
– Cô làm ơn đừng hành động ngu ngốc như vậy nữa, có biết bao người vì cô mà tổn thương không hả?
Lisanna đôi tay đan chéo lại với nhau, cô khóc, những giọt nước mắt nghẹn ứ nơi khóe mắt không thể giữ được môt mực tuôn rơi.
Lisanna đứng ngoài dãy hành lang, cô phải làm sao đây, chính cô là người dã gây ra chuyện này, nhưng làm sao có thể mở lời xin lỗi Natsu, cô không có can đảm.
– Xin… xin lỗi.
Lucy thở dài.
-Nếu cô muốn xin lỗi thì làm ơn đừng để chuyện này tiếp diễn một lần nữa.
Nói rồi cô bước ngang qua Lisanna, đôi mắt hạ thấp trầm buồn.
Tại sao Lisanna lại có lòng tốt giúp đỡ tên Ota ấy chứ, hắn có gì xứng đáng để cô phải làm vậy?
Lucy cắn môi, phải… không cần phải thương người mù quáng như vậy, rồi đến lúc như Lisanna hại cả những người mình yêu quý.
Cũng giống như cô hồi đó… làm vậy thì được ích gì chứ.
Rồi bỗng nhiên, hình ảnh của anh lại ùa về, cô nghiến chặt răng, cô hận vì đã cứu anh. Nhưng dù biết trước được là ngày đó cũng sẽ đến, vậy mà cô cũng cố chấp muốn được một lần yêu anh. Nhưng giờ, anh đã không còn… cô không phải lo lắng nữa
—
Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước. Chỉ là cái duyên phận ấy không thả mà bay…
—
– Natsu, ăn tí cháo đi.
– Nhưng anh không đói-Natsu giở chứng không ăn.
– Ăn vào mới có sức khỏe hồi phục chứ, anh muốn nằm lì ở đây suốt à.
Lucy đưa từng thìa chào vào miệng Natsu, khuôn mặt của anh cứ như trẻ con vậy, chắc hẳn mấy ngày nay anh đã ngán tận cổ món cháo đầy dinh dưỡng này rồi.
– Em mua cháo ở đâu thế. – Natsu vừa ăn vừa hỏi.
– Đây là cháo em nấu chứ mua ở đâu. – Lucy buồn bực nói, rõ là anh chả hiểu cô tẹo nào.
– Cái gì, em biết nấu cháo? Cái này chưa vào danh sách chuyện lạ quốc tế luôn. – Natsu nổi hứng châm chọc.
Lucy lườm anh làm anh nổi hết cả tóc gáy.
– Thôi được rồi, không đùa nữa-Natsu nói-Nhưng cháo này cũng không tồi.
Lucy dừng hẳn động tác mớm cháo cho anh.
– Là ý gì đây?
– Trước giờ anh toàn nấu cho em ăn cả thôi. – Natsu cười mỉa.
– Anh có phúc mười một đời được ăn cháo em nấu vậy mà chỉ có “không tồi” thôi sao? Phải là “tuyệt ngon” mới đúng.
Natsu lắc đầu cười khằng khặc.
– Thế em nấu ngon vậy thì em đảm đương chuyện bếp núc luôn đi.
– Không được. – Lucy kiên quyết.
– Tại sao? – Natsu thích thú hỏi.
– Vì anh nấu ngon hơn em-Lucy mặt xuất hiện những vệt hồng hồng nghiêng đầu nói.
Natsu ngớ người, có phải là cô đang thừa nhận mình không, lần đầu nha.
Natsu còn đang mơ màng thì Lucy đã đứng phắt dậy.
-Mau đi ngủ đi.
—
Em sớm là người của anh.
Vậy mà bây giờ Anh lại giống như thằng nhóc mới biết yêu , muốn bước vào trái tim Em từng chút một
—
Buổi tối, sương lạnh đã giăng một lớp bên khung cửa sổ, Natsu đang ở trong bệnh viện, thật sự không nặng lắm nhưng Lucy cứ nằng nặc đòi anh ở lại cho khỏe hẳn rồi về.
Hôm nay không hiểu cô ăn trúng cái gì tự dưng lại ở lại ngủ trong bệnh viện.
Natsu nằm trên giường bệnh, nhưng đặc biệt là giường dành cho bệnh nhân và người nhà, nên nó có cấu trúc dính liền nhau và chiếc cao chiếc thấp.
Anh đang nằm ở trên nhìn xuống thấy cô đang ngủ say, vì cửa sổ của bệnh viện có lẽ quá nhỏ với cô nên cô miễn cưỡng nằm xuống chiếc giường ấy.
Nhưng trông tư thế của cô có vẻ không được thoải mái, chắc tại cô không quen.
Natsu thấy trời trở lạnh, mà chiếc chăn cô đang đắp lại chỉ đến nửa người của cô. Natsu liền chồm xuống với tay kéo chiếc chăn lên . Nhưng khổ nỗi tay anh đang được băng bó rất kĩ càng khiến cho việc chuyển động cực kì khó khăn.
Anh cứ cô gắp chiếc chăn lên là nó lại tuột xuống. Thế là anh cố gắng chồm người xuống thêm một chút nữa.
Hậu quả là nó khiến anh không những không làm xong công việc mà còn bị rơi xuống giường dưới… nơi Lucy đang nằm.
May mắn, anh chống cùi chỏ gần sát mép gra giường để không chạm vào cô làm cô thức, nhưng làm sao để lên lại bây giờ, động chân một tí là cô sẽ thức dậy, không chừng cô sẽ đá văng anh khỏi giường, rồi bệnh tình càng thêm nặng cũng nên.
Nghĩ đến đó, Natsu cô gắng nâng người lên cao hơn, nhưng là do anh bị thương, chỉ với một cánh tay không đủ sức giữ cả cơ thể mãi trên không được, anh không thương tiếc ngã lên người cô.
Lucy nheo mắt tỉnh dậy, thấy khuôn mặt anh đang kề sát mặt mình, may mà lúc nãy anh kìm được nếu không cả hai gãy mũi chứ chả chơi.
Lucy không nói lời nào, nhắm mắt ngủ tiếp. Mặc kệ Natsu đang dở sức ngọ nguậy tìm lối lên. {Vô ích thôi, ở dưới luôn đi anh :3}
Một lần nữa anh lại ngã uỵch lên người cô, thất bại lần thứ hai rồi ==”
Lucy mở mắt nhìn Natsu. Nhưng cô không nói lời nào cả, lại tiếp tục một lần nữa nhắm mắt ngủ tiếp chẳng màng sự đời. {Chị này ham ngủ ghê}
Nỗ lực bất thành, Natsu cảm thấy nản, lại nhìn thấy vẻ đẹp khó cưỡng, anh rụt rè cuối đầu hôn lên làn môi mỏng của cô.
Chỉ một nụ hôn nhẹ như thế cũng làm cho cả không gian căn phòng tràn ngập mùi vị của tình yêu.
—
Nếu cuối cùng anh và em có thể ở bên nhau, anh sẽ biết em ngày đêm đều nhớ tới anh. Không muốn nói quá nhiều, chỉ vì không muốn anh mệt mỏi
—
Cuối cùng sau hơn một tuần nghỉ học, anh cũng trở lại lớp. Từ khi anh bị thương đến giờ, Natsu vẫn chưa thấy Lisanna đến thăm mình. Chỉ có một giỏ hoa quả gửi tới không biết của ai.
Thật sự rất mốn gặp lại cô để nói rõ tất cả mọi chuyện, xin lỗi vì đã làm cô buồn. Anh muốn coi cô như một người bạn thân như từ trước tới giờ hai người vẫn vậy.
Điều có có xa vời không?
Lisanna ngồi chống tay suy tư, cô như chẳng tập trung vào chuyện gì cả.
Mọi người trong lớp đều đang xôn xao, Natsu ngạc nhiên, trong suốt một tuần anh nghỉ học bộ có tin gì hot lắm hả?
– Ngày mai là đến sinh nhật Lisanna rồi. Tao phải chuẩn bị gì để được cô ấy để mắt tới đây. – NS1 háo hức nói.
– Thôi đi mày ơi, Lisanna có hôn phu rồi làm gì có cửa cho tụi mình nữa.
Gì cơ? Lisanna có hôn phu? Sao Natsu anh chưa bao giờ nghe nói đến.
Natsu hướng mắt về phía Lisanna, thấy cô không được vui là vì chuyện đó sao?
Lucy đi dãy hành lang, vô tình chạm phải ánh mắt quen thuộc.
– Chào người đẹp.
Lucy đứng lại, nhếch đôi môi khinh bỉ
– Cậu là hôn phu của Lisanna nói vậy với tôi không sợ cô ấy buồn sao?
– Ha ha, cô ấy chẳng thèm để ý gì đến tôi hết. Chẳng qua mọi chuyện là do hai ông bố già sắp đặt thôi. – Shindo mỉm cười.
Lucy vẻ như chẳng quan tâm bước tiếp.
– Tôi không rãnh để nghe cậu kể lể chuyện đời.
– Khoan đã, ngày mai là sinh nhật Lisanna rồi, cô ấy có mời cô và Natsu không? – Shindo ngang đường Lucy hỏi chuyện.
– Có thì sao mà không thì sao? Chuyện đó chẳng hề quan trọng.
– Rất quan trọng là đằng khác. Ai cũng biết lúc trước Lisanna và Natsu là người yêu của nhau, nếu chia tay rồi thì hai người đó vẫn có thể trở lại làm bạn, nhưng đằng này. – Shindo mập mờ nói.
– Ý cậu là sao?
– Nếu Lisanna vẫn còn yêu Natsu thì cô không nghĩ một ngày cô ấy sẽ dành lại Natsu từ tay cô sao?
– Điều đó tôi biết, nhưng tôi tin Natsu sẽ không quay lại với cô ấy.
– Làm sao có thể đoán trước điều gì, hay là cô và tôi làm một cuộc thương thuyết đi, nếu như thành công thì Natsu sẽ mãi mãi thuộc về cô, còn Lisanna sẽ là của tôi.-Shindo gian ý đầy người nhìn Lucy.
– Tôi còn không biết Natsu có mãi mãi thuộc về tôi hay không? Chắc chắn là vậy rồi. Còn cậu muốn có được Lisanna ư, bằng cách nào? – Lucy đầy ẩn ý hỏi Shindo.
-Vào buổi sinh nhật, tôi sẽ thay mặt là vị hôn phu của cô ấy mời Natsu và cô tham gia buổi tiệc, chỉ cần một kế hoạch nhỏ là sẽ có được thứ mình muốn.
Lucy nheo mắt nhìn Shindo.
– Cậu định dùng thủ đoạn đê tiện ấy để có được Lisanna sao, có cần mất công đến vậy không.
Shindo nghe Lucy nói xong tràn đầy ý cười.
– Haha, đê tiện, cô mà cũng thốt ra được những lời này sao, cô đừng tưởng tôi không biết cô mưu mô, xảo quyệt đến đâu để chia cắt Lisanna và Natsu. Ngay cả… cái cung tên tự động ấy, là cô đã điều chỉnh nó… cô có biết làm như vậy sẽ tổn thương người khác không?
– Phải tự biết khi động đến Natsu thì kết cục rất thê thảm.-Lucy không khó khăn nói ra.
– Vậy cậu ta có gì để cô bảo vệ đến vậy, nếu cô yêu cậu ta, cô sẽ không điều chỉnh cây cung mà tố giác tên Ota đó.
– Natsu ư… có gì đáng ư… rất đáng giá… đáng giá còn hơn cả 10000 cái mạng của người khác.
– Cô thật ác độc khi đem so sánh như thế nha.
– Tôi nói không sai, quả thật… đáng giá rất nhiều đấy. Còn cậu, muốn có được Lisanna ư… nực cười… một tên như cậu chẳng đáng để xách dép cho cô ấy.
Bỏ lại câu đó, Lucy hiên ngang bước qua Shindo. Anh ngoái đầu lại nhìn cô.
“Không đáng xách dép ư, để xem mọi chuyện sẽ như thế nào”
—
Lisanna ngồi bên bãi cỏ của sân trường, mỗi khi có tâm sự không muốn cho ai biết cô đều ra đây ngồi một mình.
Ngồi buồn một mình, đôi tay chạm phải một hòn sỏi, cô không buồn mà ném chúng đi.
– AAA – Một tiếng kêu vang lên sau khi cô ném nó đi.
Lisanna hốt hoảng chạy xem ai là nạn nhân xấu số. Đến nơi cô thấy được một gương mặt đã làm biết bao nhiêu cô gái thót tim- Loki-Nam vương của khối 12.
Lisanna thấy anh xoa xoa đầu liền sợ hãi hỏi thăm.
– Em xin lỗi, anh không sao chứ ạ?
Loki quay quắt nhìn Lisanna với ánh mắt khó chịu khiến cô nằng càng thêm bối rối.
– À ừ không sao.
– Anh có thật là không sao không? – Lisanna lúng túng hỏi.
Loki chúi mái tóc về hướng của Lisanna.
– Thế thì em xem thử đi.
Lisanna giật mình lùi bước ra phía sau e dè.
– Ơ..
Loki thấy thế lấy làm thú vị.
– Thôi, bao anh chầu kem cũng được.
– Nhưng… anh quên mang theo tiền mặt rồi, chỉ có thẻ tín dụng gần hết tiền thôi, làm sao mà bao anh được.-Lisanna thật thà trả lời.
– Hahaha… cái cô nhóc này, bình thường mấy cô cũng tìm mọi thủ đoạn để được dẫn anh đi ăn kem, còn em có cơ hội thì lại bỏ…
– Em làm sao giống mấy cô nàng ỏng ẹo ấy được…-Lisanna chu mỏ nói
– Em tên gì, học lớp nào? Để khi cần anh đến đòi nợ.-Loki đắc ý cười.
– Lisanna… lớp… – Lisanna chưa kịp nói hết câu Loki đã nhảy dựng lên.
– Có phải là hôn thê của Shindo không? – Loki tay trỏ hếch đôi kính lên.
– Dạ sao anh biết? Chẳng lẽ tin tức lan truyền nhanh như vậy sao? Vậy thế mà anh không biết được em là người nổi tiếng của khối 11 lại bắt em bao kem…
– Phì… anh nào để ý… Anh là anh trai Shindo. – Loki nở nụ cười sát gái.-Ngày mai sinh nhật em nghe nói sẽ công bố rộng rãi luôn chuyện đính ước này, anh cũng tới dự…
– Dạ vâng… – Lisanna nghe tới chuyện này thì vẻ mặt ảo não, như mất hết sức sống.
Loki thấy Lisanna có vẻ không được vui, nên anh cũng không cố nói thêm nữa, dù sao đây cũng là một cuộc hôn nhân sắp đặt, cô không vui cũng phải thôi.
– Thôi, bây giờ anh đi lên trường có việc, bao giờ gặp lại lần nữa là anh bắt đền em chầu kem thật đấy.-Loki nói xong nháy mắt một phát như thường lệ. ( Anh này nhìn vậy nhưng cũng không phải playboy đâu nha )
Ngày mai, cô phải đối mặt với chuyện ấy ra sao đây?
Còn Shindo, anh có âm mưu gì để có được Lisanna?