Anh viết về em nhiều lần… xóa rồi lại viết. Anh mơ về em nhiều lần… tỉnh rồi lại mơ. Anh nhớ vì em nhiều lần…. đau mà vẫn nhớ. Anh chỉ thương em một lần… mà thương mãi không thôi!
Lucy ngồi bên cạnh gốc cây hoa anh đào, cô yên tĩnh nhắm mắt để tâm hồn một lần được thả bay theo những cánh hoa chậm rãi chạm nhẹ xuống mặt nước, không bị khuấy động.
Những tán lá bị gió thổi xào xạc, vô tình đưa ánh nắng lấp ló chạy nhảy trên gương mặt của cô. Một bàn tay vươn tới, che đi những ánh nắng đó. Anh khẽ ngồi bên cạnh cô.
Dù cho có hay không ánh nắng đó, cô vẫn luôn mở mắt nhìn mỗi khi cảm nhận được có anh bên cạnh. Cô bật người ngồi dậy, nhìn Natsu với vẻ khó chịu.
-Anh đã đánh thức giấc mơ của tôi đấy.
-Vậy à, cho anh xin lỗi, nhưng bây giờ em có thể mơ một giấc mơ khác đẹp hơn rồi.
-Làm ơn đừng đi theo tôi.-Lucy đứng dậy, cô không buồn nhìn anh mà bước đi.
-Được thôi, nếu em muốn thì anh sẽ không đi theo, nhưng anh không thể không dõi theo em.
-Tại sao cứ phải làm những điều vô ích đó, anh cũng biết là tôi sẽ không bao giờ quay lại mà?
-Anh tin chắc như vậy, vì lúc đó, em đã bảo rằng hãy đợi, anh tin!
Cô đã nói như vậy sao? Cô đã bảo anh đợi cô sao?
-Ngoài ra, em đã nói rằng sẽ không từ bỏ anh.
-Anh vẫn muốn cố chấp, tôi chỉ vì muốn lợi dụng anh…-Bước chân Lucy ngập ngừng rồi cũng nhanh chóng bước đi.
– Không phải như vậy, anh biết mà-Natsu lẩm bẩm.
Cô phải làm điều gì đó để gỡ bỏ mối tơ này đây.
—
Lucy đi ngang qua ngôi miếu linh thiêng trong làng, cô biết cô là yêu quái, có thể nào cầu xin cầu linh ban phước được không? À mà có khi như Lucy của mười năm trước cũng bị thần thánh ruồng bỏ phải chịu đựng một cái chết đau đớn đến vậy, huống hồ là cô bây giờ.
Tức giận cũng chẳng được gì, cứ nghe ù ù bên tai những chuyện mà cô đã gây ra, không thể nào chịu được, cô lập tức phá vỡ pho tượng thờ thần thánh cuả ngôi miếu.
Ngay lúc đó, Natsu cũng vừa chạy đến, tất cả dân làng nghe thấy tiếng nổ lớn liền chạy ngay tới miếu thần. Cảnh tượng duy nhất bọn họ có thể thấy là một đống tàn tích nằm la liệt, và có Lucy đang ở gần đó.
-Trời ạ, Lucy-sama, người làm vậy là muốn làng chúng tôi gặp đại họa rồi.
-Chúng tôi xin lỗi.-Natsu vội vàng cúi đầu.
Lucy vẫn đứng đó, đôi tay nắm chặt lại, cô không nói tiếng nào.
Một người con gái chất giọng lanh lảnh, chống nạnh đi lên nói, nhìn điệu bộ cô ta cũng biết cô ta là người giàu sang quý phái
-Các người ăn nhờ ở đậu làng chúng tôi, giúp được có tí việc rách mà lên mặt huênh hoang, còn không kiêng nể phá cả miếu làng do gia đình giàu nhất của tôi xây nên, thật quá quắt mà.
Lucy vẫn đứng đó, nắng chiếu kéo dài hình bóng của cô hơn.
-Mà tính ra các người đều là ăn theo Gray và Juvia, chứ chả làm được gì hết, chỉ biết phá, đúng là vô dụng.
Lucy điên tiết lên!
-Cô nói gì?
-Tôi nói cô là một kẻ vô dụng! -Cô nàng đanh đá không chớp mắt-Sao lại trừng mắt như vậy, tôi nói sai à? Chỉ biết dựa hơi người khác để làm phách, sao không nhìn bản thân mình trông như thế nào? Đừng tưởng chúng tôi không biết cô đưa yêu quái về làng, muốn cả làng này bị diệt hết hay sao hả?
Lucy vung tay lên.
Bốp
Một cái tát mạnh đánh vào mặt cô ta! Cái tát mạnh đến mức máu từ môi cô đang chảy ra. Dân làng kinh ngạc nhìn.
-Em đừng đánh nữa-Natsu vội can ngăn.
Anh đi lên đứng bên cạnh cô gái đó, lấy khăn lau vết máu cho cô. Sau đó anh quay ra nói với Lucy
-Em lại làm mọi chuyện rắc rối rồi
-A, anh muốn chứng tỏ điều gì đây chứ, từ trước giờ tôi đã vậy rồi.-Lucy cười nhạt
-Hãy xin lỗi cả làng đi-Natsu thật không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ
Xin lỗi?…….
-Trừ khi tôi chết-Lucy lại cười, một kiểu cười rất đáng ghét
Ánh mắt Lucy lạnh lùng.
-Cảm ơn cậu Natsu, nói với cái loại người này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu đâu!- Cô gái dùng tay xoa chỗ đau ở môi, vừa ngẩng đầu lên nhìn Lucy- Loại như cô thì cuối cùng sẽ bị báo ứng.
Người Natsu toát mồ hôi lạnh.
Anh quay đầu nhìn cô gái đó:”Đừng….”, anh nhìn Lucy, rồi lại nhìn cả làng, anh nắm chặt bàn tay. Có lẽ, đành phải như vậy thôi.
-Xin lỗi
Trời xanh mây trắng ánh nắng mặt trời xán lạn. Cả làng nhìn Natsu, Lucy cũng nhìn Natsu.
-Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi các vị.-Natsu cúi đầu
-Cậu không làm gì sai cả, sao lại phải xin lỗi-Trưởng làng khó xử nói.
-Xin lỗi, hãy tha lỗi cho cô ấy. Còn nữa, mong mọi người đừng nói cô ấy là đồ vô dụng, xin đừng chửi mắng cô ấy.
Lucy đi tới giật vai Natsu.
-Anh làm cái quái gì vậy, bộ bị bệnh nữa hay sao, mau rút lại những lời đó ngay.
-Chúng tôi có thể cho qua những gì cô Lucy vừa nói, nhưng theo luật làng, cô ấy phải vừa kẹp một khúc gỗ to trong người vừa bò hết 10 vòng quanh làng. Để tránh thần linh nổi giận. Xin lỗi cho dù các bạn có là khách nhưng không thể bỏ qua được chuyện này đâu ạ.
Lucy vẫn cứng đầu
-Tôi không làm đấy, các người đánh tôi được sao?
-Cô ta còn dám đánh tôi, phải bò thêm 10 vòng nữa.-Cô gái lúc nãy lên tiếng
-20 vòng quanh làng, thế à?Tôi làm thay cô ấy.-Ánh mắt Natsu kiên quyết.
Thế rồi Natsu bắt đầu ôm khư khư một khúc gỗ bên hai khuỷu tay. Anh bắt đầu bò đi, những hạt cát, viên đá thay nhau cứa vào cánh tay anh, lớp da bên ngoài bị rạch ra thành nhiều đường, máu bắt đầu chảy. Tất cả mọi người nhìn anh, tại sao anh lại muốn cố làm điều đó cho cô, anh hi sinh cho cô như vậy hẳn là phải si mê cô nhiều lắm.
-Trưa rồi, đi ăn cơm-Lucy buông lời lạnh nhạt rồi không nhanh không chậm bước đi, bỏ mặc Natsu chịu phạt thay cô.
Vòng thứ 11…..
Trong người Natsu như muốn vỡ tung ra, cố gắng hết sức nhưng cũng không hít thở được không khí. Trước mặt đều là màu trắng xóa của nắng gắt, Natsu đang rất mệt, anh chỉ mới hoàn thành được một nửa, vẫn phải cố gắng.
Lisanna chạy vội ra, nhìn thấy Natsu toàn thân lấm lem, đến cả tay anh cũng chảy máu rất nhiều rồi, cứ tiếp tục anh sẽ chết mất. Tất cả mọi người đều vây quanh đứng ngoài nhìn, cô không can tâm mà chạy tới.
-Natsu đừng bò nữa, cậu không phải là người chịu phạt cơ mà.
Sau đó, Lisanna chạy tới chỗ cô gái bị Lucy tát.
-Xin cô hãy tha cho cậu ấy, cậu ấy đã thê thảm lắm rồi.
Cô gái đó mắt chớp chớp, rồi cô cũng gật đầu. Chỉ chờ tới đó, Lisanna vội chạy lại chỗ Natsu.
-Natsu, như vầy đủ rồi, cậu đã hoàn thành nó rồi, cô gái đó cũng bỏ qua rồi, cậu mau đứng lên đi.
Ấy thế mà Natsu vẫn tiếp tục. Lisanna đứng lại nhìn Natsu đang lăn lê trên đất, anh có cần cứng đầu như vậy không?
Lisanna đau lòng đến nỗi muốn rơi nước mắt, Lucy đâu rồi, cô ta ở đâu, đến cả lúc này cô ta cũng không chịu xuất hiện nhìn Natsu lấy một lần. Cô ta có phải là rất độc ác?
Từ đâu đó, ánh mắt của một người con gái nhìn anh, sao anh lại phải chịu khổ vì cô làm gì? Cô chỉ muốn anh ghét cô, nhưng lại thành ra anh chịu khổ vì cô. Nhưng cô nhất định không dừng lại, nếu tiếp tục có thể anh sẽ chán nản chăng.
20 vòng…
-Đủ rồi-Lisanna đi tới chỗ Natsu. Giờ cơ thể anh muốn tan rã, anh tưởng tượng như mình sắp chết đến nơi vậy.
Lisanna cùng những người dân tốt bụng khác vội dìu anh đi…
—
-Anh không sao, không mệt chút nào.
Lucy lắc lắc vai cô
-Ai quan tâm đến anh! Tôi chỉ là tiện đường đi qua đây thôi.
-À
-Tại sao lại chạy thay tôi. – Lucy lạnh lùng
Natsu cố gắng ngồi dậy, anh dựa vào tường. Natsu mỉm cười, ánh mắt đẹp như vầng trăng khuyết trong đêm,.
-Nếu để em chịu đau, anh thà chịu hết cho cả phần của em. Em không được như thế nữa đó, gây gổ chẳng ích lợi gì đâu. Nếu như em không nghe lời, có thể anh sẽ nói bí mật của em cho người khác đấy!
Cái này… Có được coi là uy hiếp không?
Giữa một căn phòng nhỏ, với ánh đèn dầu sáng lập lòe, Lucy tức giận nhìn anh.
Bí mật mà anh muốn nói tới có phải là những điều anh thấy được trong kí ức của cô không?