Lá cây trên đường núi xào xạc rơi, gió cũng như lạnh hơn mọi hôm rất nhiều. Natsu chầm chậm bước đi, cơ thể vừa nóng vừa lạnh, trong đầu như đang bị một chiếc búa dùng lực mạnh đánh vào.
Natsu dựa vào cửa, thở dốc, ho, sức lực cuối cùng cũng biến mất.Trước mắt anh toàn một màu đen, đôi chân mệt mỏi lê bước…
Đột nhiên… Một đôi tay ấm áp đặt lên người anh, bàn tay dịu dàng đặt lên trán anh.
-Cậu sốt rồi.- Lisanna ân cần nói, rồi cô dìu anh vào phòng.
-Chỉ ho chút thôi mà.
—
Ngày hôm sau, làng tổ chức lễ hội chào đón có thêm hai người nữa chính thức trở thành người của làng. Phải nói họ rất rất vui luôn, nên tổ chức tiệc linh đình tí. Vừa hay nơi đây sắp diễn ra một lễ hội truyền thống là ném đá vào hồ ước nguyện.
Bầu trời trong xanh, mây trắng, có gió nhẹ, thổi lên người cảm thấy một chút lạnh.
Mọi người qua đường đều ngước nhìn anh. Anh đang đợi ai? Có lẽ là cô ấy rồi
Lạnh quá… Natsu cố gắng khắc chế cảm giác lạnh.
Ánh mắt Lucy nhìn anh ” Đợi tôi ở chỗ cổng lễ hội, tôi sẽ tới”
Natsu cắn môi, mỉm cười.
Ừ! Lạnh hơn nữa cũng không để cô ấy không vui.Cùng lắm thì bệnh cảm lạnh bị nặng hơn một chút thôi, chẳng có gì quan trọng!
Nhưng mà… Tại sao cô ấy vẫn chưa đến? Mọi người đều đã vào nơi diễn ra buổi lễ.
Ánh nắng mặt trời lạnh lẽo chiếu sáng từ không trung chiếu sáng, lên mái tóc, bờ vai, sau lưng Natsu.Bụng của anh đã bắt đầu đói, đôi chân đã mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn của anh đã trở nên hư ảo.
-Lucy, sao em lại kéo anh đến đây-Sting khó hiểu.
-Cùng đi tới lễ hội chứ sao?-Lucy bình thản nói.
-Chẳng phải em-Sting nhăn mặt
Hai người đi tới trước mặt Natsu, lại bày trò gì nữa đây.
Lucy tay trong tay với Sting.
-Xin lỗi-Lucy rất bình thản
-Không sao.-Natsu ngắt lời, liếc nhìn Lucy. -Thế thì tôi đi trước đây, hai người vui chơi thoải mái nhé.
Nói xong, anh quay người bước đi, trong tim dường như bị một vật sắc nhọt đâm vào.
Một bàn tay kéo anh lại!
Lucy đặt tay lên vai anh:
-Không vui à?
Natsu thở mạnh, lắc đầu:
-Không
-Thế à, vậy thì anh rất vui
-Ừ
Lucy ngẩng đầu cười
-Được!
Lucy tay trái khoác Sting, tay phải khoác Natsu
-Thế thì 3 chúng ta cùng nhau đi chơi, thật vui!
Ở đây có rất nhiều hàng quán bày ra, lễ hội cộng thêm với sự kiện vừa rồi cả làng ăn chơi lớn thật.
-Natsu, cậu đã ăn gì chưa?-Nói gì thì nói, dù sao Lucy cũng là người mà anh yêu, nhưng hôm nay cô lại một mực muốn đi chơi cùng hai người, phần anh cũng cảm thấy
Natsu rất đáng thương lại bị Lucy đem ra làm trò đùa liền hỏi.
-Không sao.-Thật sự bây giờ anh đang cảm thấy muốn nhừ cả người.
-Tôi muốn ăn cái đó. – Lucy chỉ tay về phía gian hàng thức ăn xa nhất và nói.
– Natsu anh không đói có đúng không, vậy anh chỉ mua cho em cùng với Sting mỗi người một chiếc bánh rán nha.
Natsu nuốt nước bọt
Chân Natsu vốn mỏi, bụng vốn đói, người vốn bị cảm. Thế mà…
-Được rồi!!-Anh không muốn Lucy mất vui.
Khi Natsu đã mang về rồi, Sting cảm thấy chán nản.
-Cậu ăn đi, tôi không ăn.
Lucy thấy Sting như vậy thì nhường luôn chiếc bánh cho Natsu.
-Em cũng không muốn ăn nữa, anh ăn luôn đi Natsu.
Natsu cầm hai chiếc bánh trên tay, rồi anh vứt nó đi.
Cả ba người cùng ở hồ nước tuyệt đẹp. Thường ngày họ cấm không cho ra vào nơi đây. Chỉ cần một hòn đá lấp lánh mà họ nhặt được đem gieo xuống hồ thì nguyện ước sẽ trở thanh hiện thực.
-Một hòn đá thì đáng giá gì chứ, nếu ước muốn chỉ đáng một hòn đá ta giẫm chân lên thì ước muốn đó có hay không cũng được.-Lucy nhìn hồ nước linh thiêng nói
-Khi hòn đá lấp lánh chìm vào trong nước, giống như một ước nguyện đẹp đẽ được cất giấu đi.Khi có ánh nắng, hón đá dưới đáy nước sẽ phát sáng, cũng giống như ước nguyện trong hòn đá đang cất tiếng hát.Hoặc là, chỉ có hón đá lấp lánh là không thể làm cho ước nguyện thành hiện thực.Nhưng mà, khi ta ném hòn đá vào trong bể nước là có hy vọng, vì niềm hy vọng đó, ta sẽ nỗ lực cố gắng, sau dố, ước nguyện sẽ thật sự được thực hiên.-Natsu nhìn hồ nước, ánh nắng chiếu thật đẹp.
Lucy nhìn anh.
-Thế à, em cũng muốn ước một điều.
Sau đó, cô lấy ra một mảnh ngọc, màu tím biếc, thật đẹp. Sự sống của cô!!!
Cô quẳng nó xuống hồ, thật xa.
-Lucy, tại sao?-Sting ngạc nhiên
-Nó chỉ là một phần thôi, em vẫn còn 1 mảnh khác trong người mà, ước bằng nó chắc là linh nghiệm nhất rồi.
-Sao em lại lấy nó ra chứ. – Natsu tức giận nhìn Lucy.
-Nếu không muốn anh hãy lấy nó đi, nhưng lấy nó đồng nghĩa với việc anh lấy đi ước mơ của em-Lucy lạnh nhạt nói.-Nói cho em biết, anh yêu em nhiều đến mức nào?
Nghe câu này, Natsu thoáng đờ đẫn, anh nắm chặt tay, hít thở sâu.
-Anh mãi mãi yêu em.Kể cả khi em không yêu anh nữa, kể cả khi em quên anh đi, kể cả khi anh không còn trên thế gian này nữa, anh sẽ vẫn yêu em.- Natsu nhẹ nhàng nói.
Lucy sững người, nhưng sau đó, cô liền lấy lại nụ cười nhạt.
-Em đã ước, anh sẽ không đuổi theo em như thế này nữa, nhưng bây giờ em có chút hối hận rồi, lấy lại nó cho em đi
Natsu chầm chậm ngẩng đầu lên, ngước nhìn cô, làn môi thâm tím
-Không cần, anh không cần làm người em yêu, chỉ cần em vui, chỉ cần em cho cho ở bên cạnh em, anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Lucy nhếch mép.
-Ồ? Chỉ nghe thấy phải vào bể nước tìm mảnh ngọc anh đã sợ hãi rồi à, không phải anh có thể làm tất cả vì em sao, chỉ cần em vui.Thế thì đi tìm lại nó đi.
Lucy không biết tình trạng này có thể kéo dài được bao lâu, nhưng là cách duy nhất khiến anh thấy chán nản, anh sẽ thôi yêu cô chăng?
-Sao vậy, sợ nước quá lạnh, không muốn đi à?Anh yêu em cũng chỉ có vậy thôi à?
Natsu nắm chặt tay, sắc mặt anh xanh xao.
-Tìm thấy mảnh ngọc, em sẽ vui chứ?
-Ừ, em sẽ rất, rất vui. -Lucy lạnh lùng, ánh mắt thậm chí còn không thèm nhìn anh.
Sting nhìn cô, như vậy có phải quá đáng lắm không? Anh định bước lên, bàn tay Lucy đã cản lại. Cô muốn Natsu tìm, và cô cũng mong Natsu hãy từ bỏ.
2 tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng để hít thở, để cho không khí đi sâu vào trong tim. Chỉ cần anh lấy được nó trong bể nước, cô sẽ rất vui chứ? Nụ cười lại nở trên môi Natsu, sau đó, hơi thở của anh trở nên rất nhẹ. Như thế, hãy làm cho cô ấy vui……
Dưới ánh nắng.
Trong hồ nước.
Natsu đang chìm trong làn nước lạnh ngắt.
Thân thể của anh bây giờ giống như ngọn cỏ đang bị mưa dày xéo. Anh cúi xuống, cố gắng tìm kiếm gì đó ở dưới nước, một chút một chút, anh tìm kiếm rất tỉ mỉ.
Nước… Rất lạnh, rất lạnh…
Natsu trước mắt đã không còn nhìn thấy gì, ánh nắng mờ ảo, làn nước cũng mờ ảo, khắp nơi là nước, khắp nơi lạnh lẽo.Anh chỉ dùng ngón tay mò tìm dưới đáy nước, mảnh ngọc nhỏ bé, mày ở đâu, ra đây đi.Hơi thở anh khó nhọc, làn nước lạnh lẽo đang lấy dần đi chút hơi sức cuối cùng của anh.
Trong hồ nước, Natsu cuối cùng cũng đứng thẳng lên, anh vẫy tay, Lucy đi tới, đôi bàn tay run run, đôi mắt cay xè, đôi môi cắn đến mức muốn chảy máu.
Bàn tay Lucy giơ ra. Nhìn tay cô, anh sững người, ngẩng đầu lên, nụ cười yếu ớt nở trên môi anh. Sau đó, anh cũng giơ tay ra…
Hai bàn tay nắm lấy nhau…
Ngón tay tiếp xúc ngón tay…
Ngón tay anh lạnh buốt…
Ngón tay cô nóng hổi…
Ngay lúc đó, Natsu đột nhiên ngã xuống nước…
—
Lisanna hối hả chạy tới bên giường bệnh của Natsu, chỉ mấy ngày trước anh nằm đây, bây giờ anh cũng nằm đây.
Lisanna mắt ngấn nước chạy đi tìm Lucy. Lucy đang ngồi bên một cây hoa anh đào, lá rơi, hoa bay, cô ngồi đó, trong tay cầm chắc mảnh ngọc anh đã đưa. Thấy bóng lưng của cô, Lisanna liền đi tới.
-Này! Natsu tốt với cô như vậy, thay cô bò 20 vòng quanh làng, giúp anh viết bản xin lỗi, trời đang se lạnh cô cũng bắt anh ấy đi…..cô không biết là anh ấy đang bị bệnh à?
Anh ấy đang sốt cao, đủ sức làm chín trứng gà luôn đó! Tôi không cho anh ấy đi, nhưng anh ấy vẫn cứ đi, còn nói là sợ cô phải đợi, chưa đến lúc hẹn đã từ lâu rồi! Nói đi! Cô rốt cuộc đã làm gì hại anh ấy đến nông nỗi này!
Lisanna muốn đối diện với Lucy, xem mặt cô ta dày đến đâu, Natsu như vậy cô ta cũng chẳng thèm có mặt ở đó để trông thử những gì cô ta gây ra.
Khuôn mặt vẫn như vô cảm, Lucy chẳng nói lại với Lisanna.
-Cô… , tôi vì không muốn anh ấy như vậy nên mới cắn răng để anh ấy yêu cô, đến nơi này tôi cũng là vì anh ấy, hơn nữa cô… cô không phải…
-Lisanna, nếu được hãy dẫn Natsu về đi.-Vẫn khuôn mặt đó, Lucy cất tiếng nói.
-Cô gây cho anh ấy bao nhiêu rắc rối rồi bây giờ muốn cuộc sống của anh ấy trở lại quỹ đạo sao?
-Tôi xin cô đó, tôi biết tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên xuất hiện trước mặt Natsu lần thứ hai. Ngày mai là nhật thực, làm ơn hãy đưa anh ấy về lại thế giới thực.-Lucy quay sang nài nỉ Lisanna.
-Cô nghĩ anh ấy sẽ chịu nghe lời tôi sao? Chẳng lẽ cô không thể bỏ được lòng thù hận-Lisanna ngập ngừng.
-Cái thứ cảm xúc đó tại sao lại có ở đây, ngay trái tim này. Tôi càng làm nhiều việc cho nó, thì chính bản thân tôi lại bị thương tổn càng nhiều, không những vậy, những người tôi yêu thương cũng vô tình vì tôi mà phải chịu đau khổ, tôi không muốn nữa, không muốn nó nữa.-Lucy lắc đầu.
-Vậy thì cô… hãy quay lại với Natsu đi-Miệng Lisanna cảm thấy đắng chát khi nói ra lời này.
Lúc trước cô là vì không muốn Natsu dây vào Lucy, thiết nghĩ mình cũng còn cơ hội làm lại với Natsu, nhưng xem ra cô đã lầm, pháp sư Zeref đã nói cho cô sự thật, và không chỉ Natsu biết bí mật của Lucy, Lisanna cô cũng biết nốt, Lucy trước đây không phải như vậy, hơn bao giờ hết, Lisnanna lại cảm thấy thương hại cho Lucy.
-Tại sao chứ, từ khi gặp anh ấy đến giờ tôi đã làm gì cho anh ấy, tôi chưa bao giờ khiến anh ấy hạnh phúc, chưa bao giờ chịu đối xử dịu dàng với anh ấy, chưa bao giờ nói một lời yêu thương thật lòng, tôi toàn bắt anh ấy làm những thứ tôi thích, những thứ anh ấy muốn tôi cũng không quan tâm. Tôi là yêu quái, tôi tàn ác, lạnh lùng, nhẫn tâm, một thứ như tôi lại được anh ấy thích. Trái tim tôi cũng không chừa nổi một nửa cho anh. Vậy thì đâu là lí do chứ, Natsu chẳng lẽ cứ phải làm khổ mình như vậy sao?
Nước mắt cô đến đọng lại trên khóe mi cũng không có, thì lệ làm sao có thể rơi. Cô không thể rơi được một chút nước mắt, vì trái tim cô đã có quá nhiều thứ gai nhọn đâm qua.
-Tôi không biết, nhưng có lần Natsu đã nói với tôi điều này.
Lucy càng chăm chú vào Lisanna.
-Natsu nói rằng cô đã bảo anh ấy đợi cô, đợi cho đến khi cô bước chân vào cuộc đời anh ấy, đợi đến khi cô cứu anh ấy.
Chưa bao giờ đôi mắt nâu lại mở to như thế.
-Tôi đã nói vậy khi nào?
-Tôi không biết, nhưng anh ấy nói là đã lâu lắm rồi, vậy cô gặp anh ấy trước cả tôi sao, thật không thể tin được.-Lisanna nhìn Lucy, rồi cô quay lưng-Xem ra cô cũng không lạnh lẽo như tôi nghĩ, tôi nói cho cô lại lần cuối, đừng để anh ấy biến mất khỏi tầm tay.
Hoa anh đào rơi, đính trên mái tóc màu trắng tuyệt đẹp. Trăng sáng, bóng người cũng xa dần.
—
Nắng chiếu, ánh sáng dần dần biến mất, vào thời điểm này, một cô gái lưu luyến rời bỏ, để trở về với cuộc sống của mình, có gia đình, bạn bè, người thân, nhưng sao cảm giác vẫn thật trống rỗng… vì sau này sẽ không có anh.
Mà thôi, giống như Natsu, miễn người cô yêu được hạnh phúc, cô cũng cảm thấy vui rồi, cảm giác thanh thản tràn ngập, cô bước đi để lại nụ cười rạng rỡ.
Tạm biệt cô, Lisanna! Khi nhật thực dần che lấp bầu trời, cũng là lúc thứ ánh sáng tuyệt đẹp từ hang động tỏa ra, cô đi đây, đừng quên cô nhé, Natsu!