Nó không trả lời, đút hai tay vào túi bước đi, để lại tiếng nói vang vọng ở hành lang vắng :
_ Nhanh lên, nhà vệ sinh đang đợi chúng ta. (!!!!)
————————
Tiếng kì cọ giữa cây lau nhà và chiếc sàn vang lên đều đặn. Nó không thèm nhìn hắn từ lúc bước vào đến giờ, chỉ quăng một thau nước xà phòng và cây lau nhà cho hắn. Nói là kì cọ nhưng nhà vệ sinh ở đây có cả máy lạnh, tất cả đều là tân thiết bị, mỗi ngày đều được chùi rửa sạch sẽ. Cả nó và hắn chỉ lau sơ sơ bậc thềm rồi quăng lại đó, sạch sẵn rồi lau làm gì cho tốn sức.
” Nhưng kể cũng nhục nhã thật, đường đường là một thủ lĩnh, vậy mà bây giờ lại phải đi dọn nhà vệ sinh, haizzz. “
_ Này ! – im lặng được tám thế kỷ mới chịu lên tiếng.
_ Nói ! – vẫn chăm chăm chùi.
_ Ở chung phòng, có một điều kiện .
_ Nói ! – nó lạnh lùng .
_ Nấu ăn, trong vòng một tháng. – hắn lạnh băng.
_ Không. – nó lạnh giá.
_ Phải nấu. – hắn lạnh lẽo .
_ Dẹp. – nó lạnh buốt.
_ Không làm thì đi. – hắn lạnh cóng. ( lạc đề con mợ nó rồi )
_ Càng không. – 0℃
_ Phải làm. – -1℃
_ Không là không . – -100℃
_ Tôi nói cậu phải làm . – 1000℃. ( bốc hỏa rồi )
_ Được rồi. – – 200℃
_ Hở ? – 1000℃ chợt đóng băng.
_ Đi thôi !
Cuộc nói chuyện dài nhất là 7 chữ, giữa lạnh và -℃ đã kết thúc khi nó quay sang nhìn hắn cười lạnh. Nhìn thấy có 2 nam sinh bước vào, nó nhìn hắn hất hàm như ra lệnh “làm đi”, rồi rửa tay bước ra ngoài. Hai cậu nam sinh thấy nơi xả buồn chỉ cách vài bước mà lại muốn xả luôn tại chỗ ( đáng thương, đáng thương ).
Tầm 15 giây sau hắn bước ra chạy theo nó nhưng chả thấy đâu, đến sân cỏ cũng không thấy.
_ Tìm tôi sao ?
Nghe thấy giọng nói, hắn ngẩng lên, nhìn nó ngồi trên cành cây, tai đeo headphone thư thái NGỦ.
_ Điều kiện của tôi thì sao? – hắn nói, giọng vẫn lạnh nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên vì chỉ với 15s nó đã đến đây, còn leo được tận cành chắc chắn nhất nằm ngủ, có phép sao ?
_ Còn thiếu một thứ nữa!
_ Cái gì ?
_ Giấy ra cổng.
Cái gì , bảo hắn đi gặp ông hiệu trưởng điên khùng ấy hả. No no never. Cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn là câu nói khó hiểu :
_ 3 phiếu. Còn một người nữa. – Nó nói, mắt vẫn nhắm nghiền, hệt như một cái xác biết nói, thậm chí là cả hơi thở cũng không nghe thấy. Điều này làm hắn có hơi ngạc nhiên .
_ Tại sao lại là 3, không phải chỉ có tôi và cậu thôi sao? – hắn hỏi, gương mặt lạnh chợt nghệch ra phát tội, nó nở nụ cười lạnh :
_ Dành cho hơi thở thứ 3. Ra đi .
Vừa dứt lời, hắn quay phắt lại thì thấy lùm cây phía tường chuyển động, một bóng người cao ráo bước ra. Chiếc bóng sẵn sàng cho hắn một núi bơ béo ngậy rồi ngước lên nhìn nó, tay xoa xoa cho mái tóc thêm rối, nở nụ cười đốn tim con gái ( chả hợp hoàn cảnh gì sất, thằng Phong là con trai , còn nó lại đang nhắm mắt , đồ ngốc , đúng là IQ 67 mà :
_ Bà xã, em tinh mắt thật đấy . – au : * suýt mửa * ” bà xã , em” , tên này vô sỉ quá.
_ Là tai chứ không phải mắt, ông xã: Tiểu Tự.
Nó mở mắt, môi cố nhấn mạnh hai chữ cuối cùng , đồng thời nhếch lên vô cùng thâm hiểm (đến đây chắc nhiều bạn cũng hiểu được đôi chút nhỉ, au sẽ không nói ra để mấy bạn tự nhớ vậy, hehe .) Còn hắn thì đứng đơ ra trước cách xưng hô của nó và Thiên Tự, “ông xã , bà xã” ????
” cái quái gì vậy, họ là gay à?? Còn ban nãy cậu ta ngưng thở là để “nghe” hơi thở của tên ngố này sao ? Tên Nhất Thiên này khó xơi hơn mình tưởng. “
—————————-
Cuối cùng thì hắn vẫn phải lên văn phòng hiệu trưởng xin giấy ra cổng. Còn lí do vì sao mà hắn phải răm rắp nghe theo lời nó là hai tháng nữa Shadow và D.O.D ( viết tắt từ bây giờ nhé ) sẽ hợp bang để tao nên bang hùng mạnh nhất chống chọi các thế lực bên ngoài công kích Shadow. Và để làm được điều đó, hắn phải hạ mình nếu không muốn đích thân bố gia mafia ” mớm ” kẹo đồng ( đạn ý ) cho hắn. Ôi khổ thân nhể.
_ Đi được chưa ? – hắn hỏi, giọng hơi cáu trong lúc hắn năn nỉ gãy lưỡi ông hiệu trưởng khó tính thì hai con người này nằm thư thái ngủ. Ức quá a~.
_ Bảo tài xế và chiếc BMW của cậu về đi. – nó nói, mắt vẫn nhắm nghiền, hắn thì muốn lọt tròng tới nơi, vẻ lạnh lùng cũng tan như bong bóng không một dấu vết . ” Tại sao, tại sao hắn lại biết, mình đang tính khoe cơ mà, rốt cuộc hắn là cái thể loại gì vậy ? “
_ Nhưng…
_ Không sao đâu , siêu thị cũng gần đây mà, đi bộ một tí cho khoẻ người. – Tự nói, nở nụ cười “chết người” nhìn hắn hệt như con mèo ưa làm nũng (chả hợp hoàn cảnh gì sất, nó thì đang nhắm mắt, hắn là con trai, nhà ngươi nở nụ cười ấy làm éo gì vậy. Đúng là thằng IQ 67.)
Hắn cho tự nguyên một núi bơ , coi cậu ta như không khí vậy rút điện thoại, hắn nhấn nhấn, đầu dây bên kia chưa kịp nhấc môi thì cuộc gọi đã kết thúc trong vòng 1 giây với câu nói :
_ Chú về đi. – xem ra hắn đã thực sự tức giận rồi nhỉ.
————Siêu thị————–
Nó, hắn, Tự vừa bước vào thì hàng ngàn mũi tên của thần Cudip và ánh mắt trái tim hường tấn công dữ dội .
_ Aaaaa, không biết đâu, tớ còn chưa trang điểm mà. ( rầm rầm )
Nhân viên 1.
_ Đẹp trai quá đi, ahhh.
_ Woa, thiên thần tái thế ahh. ( tái chế thì có . * bốp bốp bốp * . Huhu các ngươi đánh ta, ta giận, ta giận, các ngươi nhớ đó. Nó, hắn, Tự : NHỚ .)
_ Anh ơi, nhìn em nè.
_ Không, nhìn em nè.
( Hôhô, các người chờ đến khi hóa kiếp phượng hoàng thì chúng nó nhìn tới nhé. Mà lúc đó chắc chúng thành cóc ghẻ hết rồi, hôhô. * bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp * au nhà ta oanh oanh liệt liệt hi sinh cho đất mẹ, đất nước lạc hồng, nghìn thu nước non , ra đi không lời từ biệt.)
Nó và hắn giữ bộ mặt lạnh như tiền bước đi. Chỉ mỗi tên Tự ở lại nở nụ cười chết người khiến chị em phụ nữ đồng loạt đổ rầm rầm ( tội mi quá sàn nhà ơi ).
_ Ông xã, anh có vẻ vui quá nhỉ ? – nó nói nhỏ nhẹ, nhưng sức nguy hiểm lại vô cùng cao và có sức công phá lớn.
_ Hihi, bà xã, chỉ là chào xã giao thôi mà. – Tự lắc nhẹ tay nó, cười nũng nịu khiến chị em phụ nữ máu mũi chảy ròng ròng ( tội nghiệp tập 2 ).
_ Vậy ông xã ra chào tiếp đi, họ đợi kìa. – gạt nhẹ Tự ra, mắt và tay còn lại vẫn không rời mấy phần thịt cao cấp, nó ẩn chiếc xe đẩy lớn vào rồi tiện thể cho Tự một tủ bơ để dành ăn dần, bước nhanh sang quầy khác.
_ Bà xã, ông xã xin lỗi mà bà xã. – hết cách, Tự lao đến ôm chầm lấy nó từ phía sau khiến toàn bộ chị em và cả hắn ngất xỉu vì nổi da gà ( tội nghiệp tập 3 )
_ Lời xin lỗi…tạm chấp nhận . – nó cười mỉm, nụ cười hiền hoà chứ không lạnh lẽo thường ngày , nụ cười chỉ có Tự mới làm nó xuất hiện được.
Cả ba đi hết cái siêu thị cũng là lúc 2 chiếc xe đẩy chật không còn chỗ mới lết đến quầy thanh toán. Hắn, Tự và chị nhân viên thanh toán trố mắt khi toàn bộ lượng sôcôla ít béo nhập từ Mỹ về đã được nó mua sạch không còn một thỏi.
_ Mua nhiều kẹo thế ăn sao cho hết hở bà xã??!
_ Muốn móm sao, gần 9kg luôn đấy?? Ăn xong rồi chết hở ??
_ Mặc tôi , liên quan gì đến hai người.
Sau khi thanh toán hết, nó nhờ siêu thị mang hàng về tận phòng vì có dụng cụ nấu ăn và nguyên vật liệu , chỉ để lại duy nhất hai thanh kẹo loại nó thích nhất. Mà hóa đơn này chia ba nó trả toàn bộ kẹo ( gần 20 triệu đấy nhớ ), thực phẩm là do Tự và tất cả dụng cụ là do hắn trả, tội nghiệp anh, chị ấy toàn mua hàng ngoại nên số tiềncanh phải trả là bằng của nó và Tự gộp lại. Ba người này chưa chịu về mà lại xách nhau đến tầng giải trí :
_ Bà xã, chơi gắp thú đi. _ Con nít ( ai lai kịt ) .
_ Đập chuột. _ Trẻ con.
_ Bóng rổ. _ Mỏi tay.
_ Nhảy. _ mỏi chân . ( em lạy chị luôn )
_ Đấm bốc. _ Ok.
Cứ tưởng nó sẽ lại từ chối ai ngờ Tự vừa nói xong thì hai chiếc thẻ trong đã cùng nó biến đâu mất tăm.
_ Woa, bạn thật là đỉnh. – tiếng máy đấm bốc vang lên sau tiếng * bốp * rõ to , thu hút sự chú ý của mọi người, Tự chen vào thì thấy nó đứng quỳên, vung nắm đầm về phía bàn tay giả, màn hình xuất hiện số 500 đỏ chói kèm theo tiếng cổ vũ của mọi người nhìn nó đầy ngưỡng mộ . Hắn nở nụ cười đầy khiêu chiến :
_ Cược không, ai thua sẽ nấu ăn trong một tháng.
_ Chơi luôn .