_ Tôi muốn đề nghị với cậu một chuyện. – nó buông chiếc nĩa và dao xuống sau khi đã ăn xong phần bít tết, lại chuyển đến món gan ngỗng vỗ béo.
_ Chuyện gì ? – hắn nheo mày, người như nó mà cũng đề nghị sao ?
_ Cùng tôi thực hiện một kế hoạch, nếu thành công tôi sẽ hợp tác với Shadow theo ý bố già của cậu.
_ Kế hoạch gì ?
_ Không cần biết, chỉ cần tham gia là được. Nhưng cậu không muốn cũng phải tham gia thôi.
Nó đưa chiếc điện thoại cho hắn rồi lại tiếp tục sang món thứ ba. Hắn nhận lấy, mắt nheo đầy ngờ vực, ngay khi nghe được giọng nói bên kia thì lông mày giãn ra.
_ 4X1 ( biệt hiệu khi hắn là thủ lĩnh của Shadow ) nếu “Kẻ máu lạnh” đã muốn cậu giúp đỡ thì hãy cố mà làm đi, mà không làm thì cứ đưa thủ cấp của nhà cậu đến đây. Tút…tút…tút.. – mặt hắn nổi gân xanh: ” Giúp đỡ con khỉ gío, rõ ràng là ép buộc mà ! “
_ Có thật là sẽ hợp bang nếu thành công không ?
_ Cậu nghi ngờ tôi sao ? – nó hỏi, giọng giễu cợt. Đúng rồi, làm sao nghi ngờ nó chứ, Ngô Nhất Thiên đã nói thì sẽ làm mà. Hắn nhấp hay phải gọi là nốc cả ly rượu mạnh, hơi cay khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Nhưng có điều hắn không thể phủ nhận, hôm nay nó rất đẹp, dù kia là mái tóc giả lại thật đến lạ kì. Đôi mi dài rủ xuống mỗi khi nó nhìn vào món ăn, môi mỏng khẽ bóng lên nhờ dính chút dầu mỡ trông muốn cắn một phát. Không được… hắn đang nghĩ gì thế này, tỉnh lại mau.
_ Cô muốn ăn đến bao giờ ? – nhìn nó ăn món này đến món khác thảnh thơi như vậy khiến hắn thêm bực.
_ Tôi tưởng cậu sẽ về ?
_ Tôi đợi cô cùng về.
_ Về đâu ? _ Nhà tôi.
_ Cậu về đi. Đi được thì cứ đi.
_ Nhưng mẹ tôi…
_ Một là nhà tôi, hai là khách sạn, chọn đi. – nó nhấm nháp ly rượu nhìn hắn lựa chọn, dù sao hắn cũng rất muốn biết nó sống như thế nào còn gì ?
_ Vậy nhà cô đi, ổn chứ ?
_ Không thành vấn đề .
Rốt cuộc thì bữa tối cũng kết thúc trong nhàn nhã của nó. Hắn đang định gọi xe đến thì bị nó ngăn lại, lắc đầu nhẹ nói :
_ Tôi chưa muốn về bây giờ , đi hội chợ Nhật không ? – nó ngoái đầu lại cười nhẹ với hắn rồi bước đi thật nhanh không để hắn kịp phản kháng. Nghĩ lại cũng thấy đang rảnh rỗi, hắn đi như chạy theo nó : ” Con gái mang cao gót mà đi nhanh hơn gío nữa. “
Hội chợ mà nó nói cũng không xa là mấy, người tham gia cũng đông hơn bình thường khiến hắn và nó có chút khó chịu, vốn là người thích yên tĩnh mà lại kéo nhau vào chốn đông người như vậy. Đang đi giữa chừng nó chợt thấy một đám trẻ ăn bận rách rưới xin ăn ở đầu cổng, trong đó có một bé gái đang khóc um sùm. Nó xoay lưng về hướng đó, dùng tay mình lau khô nước mắt cho cô bé :
_ Sao bé gái xinh xắn này lại khóc vậy ? – theo sau là một nụ cười dịu dàng, cô bé nhìn nó chợt nín khóc chỉ còn vài tiếng thút thít nho nhỏ. Cô bé nhìn nó trân trân, đôi mắt to tròn ngây thơ còn đẫm nước mắt khiến nó không cầm lòng được mà hôn lên đó một cái thật sâu, tràn đầy ôn nhu. Nó quay sang cậu bé có vẻ lớn nhất , nhẹ giọng hỏi :
_ Cô bé không nói được, em cho chị biết có chuyện gì vậy ?
_ Sao chị biết… em ấy không nói được ạ ? – cậu nhóc có vẻ bị dọa sợ rồi.
_ Cảm giác thôi. – nó lại cười, hắn đứng đó mà ngẩn ra, hôm nay nó cười hơi nhiều, hơn nữa lại không giữ sạch sẽ như mọi ngày.
_ Em ấy bị bọn côn đồ cướp lấy gấu bông em ấy thích nhất ạ. – cậu nhóc càng bối rối hơn, nó lại cười quay sang cô bé kia :
_ Em có thích con gấu nào ở hội chợ này không ? Chị sẽ cố hết sức lấy cho em. – cô bé thôi khóc, gật đầu rồi kéo tay nó đến một sạp nhỏ có biển hiệu : Bắn thú bông . Vì sạp quá cao, cô bé cố nhón cật lực thì một đôi tay bế bổng lên, là hắn :
_ Em thích con nào chị ấy sẽ lấy cho em. – có hơi bất ngờ nhưng rồi cô bé cũng hồn nhiên chỉ vào con gấu hình tim bạ chà bứ trên cùng. Nó quay sang cười thêm cái nữa, nói thật nhìn vào ai cũng tưởng là vợ chồng son dắt con đi chơi vậy, bằng chứng là :
_ Hai cháu là vợ chồng mới cưới sao, đẹp đôi thậ… – đang định nói thêm điều gì đó thì ông chợt thấy con bé rách rưới, bẩn thỉu trên tay hắn, lão nở một nụ cười khinh miệt thì bị nó lườm một cái rách da :
_ Ông chủ, lấy tôi ba mươi mốt viên đạn. – nó nhấc khẩu súng giả đã nạp một viên, quan sát một lát thấy tổng cộng có ba mươi hai con gấu. Lão nghĩ thầm : “Còn nhỏ mà hống hách thấy ớn, để xem người có thể bắn trúng một con không?”
Nhận lấy đạn, nó dạng hai chân bằng vai, tay cầm súng vô cùng kiêu ngạo.
Bằng – con Oggy rơi xuống khỏi kệ.
Bằng – chú teddy mặc đồ chú rể rơi không chậm một giây.
Bằng……
……………
Con cuối cùng là chú gấu mà cô bé yêu thích, à còn một con ếch xanh thè lưỡi, nó ngắm lui ngắm tới lại vô tình nhìn thấy gương mặt tái mét của ông chủ tiệm thì môi kéo lên một nụ cười thách thức .
Bằng… viên đạn bay sượt qua con gấu, nụ cười của lão đã trở lại nhưng… viên đạn chạm vào tường dội vào lưng con gấu , một lần nữa chạm vào tường rồi nhắm ngay đầu con ếch mà kết thúc đường “bay” của mình. Con gấu chao đảo một lúc rồi rơi xuống đất. Mọi người không biết đã tập trung từ lúc nào, vỗ tay bôm bốp, lũ trẻ reo hò ầm ĩ. Nó lấy con gấu to đưa cho cô bé, ba mươi con còn lại chia đều cho sáu đứa.
_ Cho cậu. – nhận con ếch xanh từ tay run cầm cập của lão chủ cửa hàng, nó ném cho hắn, rồi rút trong túi ra một xấp tiền, nói đủ cho lão nghe :
_ Đừng bao giờ coi thường người khác bằng đôi mắt như mù đó. Coi như đây là tiền trả cho mấy con thú bông . – nhìn thấy tiền lão quên luôn mọi thứ, chộp lấy thật nhanh như sợ ai đó lấy mất.
Hắn nhìn con ếch như sinh vật lạ, điển trai thế này mà lại mang con ếch xấu xí lưỡi dài thế này á ?
_ Cậu với nó giống anh em sinh đôi lắm ?