Định Nghĩa Yêu
Là một từ có ba chữ cái
YÊU
Là danh từ sâu xa
Không thể giải nghĩa được
Là trạng từ không có trong sách vở
Là động từ không thể giải nghĩa được
Vì căn bản
Không thể diễn tả thành lời
Là các cung bậc cảm xúc :
Đau khổ
Hạnh phúc
Vui
Buồn
Đắng cay
Ngọt ngào
Và chia ly
Là hàng vạn bài thơ, bài văn
Gói gọn trong ba chữ cái
YÊU
Khi một trái tim biết yêu, muôn nơi hoang tàn héo úa lại đẹp như tranh. Khi yêu, xa xôi vạn dặm, sông núi hiểm trở vẫn vượt qua cùng nhau. Khi yêu, lí trí là thứ dễ đánh mất nhất. Khi yêu, là xác định sẽ đau đến chết nếu chia tay. Khi yêu, là chết trong lòng một nửa, là phân nửa linh hồn và thể xác chôn vùi dưới mộ sâu. Tình yêu là thuốc giải lẫn thuốc độc. Quan trọng là, bạn chọn uống cái nào, để tiếp tục yêu.
Cậu có mơ cũng không hình dung ra được, lúc trán nó rời khỏi trán cậu trượt xuống mang tai, cậu đã vui mừng đến rơi nước mắt. Nó đã tỏ tình với cậu, thật sự là vậy, nhưng âm thanh và hành động của nó đã khiến nụ cười chưa nở tắt ngấm….
Đôi tay kia từ lúc nào đã thoát khỏi dây trói, hành động mà cậu luôn muốn nó chủ động, ôm. Nhưng ngay lúc này cậu lại hoàn toàn không muốn điều đó diễn ra.
Ngay khi nó nói : EM YÊU ANH, cậu đã hân hoan muốn rút dao lại nhưng cũng ngay lúc đó, vòng tay kia siết chặt cậu, hoàn toàn ôm khít. Trái tim cậu lập tức thắt lại, sau lưng nhờ vòng tay kia mà ấm áp, trước ngực lại nóng hừng hực, bàn tay cảm nhận được một lượng chất lỏng từ lưỡi dao kia tràn xuống cổ tay áo cậu. Rất nóng, rất tanh và cũng rất sâu, tựa như chạm vào xương cốt cậu. Nó tự kết liễu bản thân mình, một chút do dự cũng không, nghĩa là…. nó biết trước tất cả mọi chuyện.
_Ngân Thiên, em… – cậu toan buông nó ra, muốn kiểm tra vết thương lại bị nó cơ hồ ôm chặt vào, lưỡi dao ngày càng lún sâu. Bộ âu phục trắng bây giờ đã thấm đẫm một màu đỏ rợn người, máu rơi tóc tách xuống sàn nhà, phảng phất một mùi máu tanh khó chịu ở sống mũi.
Nó cất tiếng, âm giọng không hề tỏ ra đau đớn, lại có vẻ như đang khóc :
_Tự, đừng buông ra, em lạnh lắm, em nhớ anh, nhớ những chiếc ôm của anh, những nụ hôn dịu dàng…
Mặt nó gục trên vai cậu, cậu cũng gục lại trên vai nó, gần như vậy nhưng lại cảm thấy vô cùng xa cách chỉ vì lưỡi dao kia, rất xa.
_Tự, trái tim của em vì anh mà thức tỉnh, vì anh mà loạn nhịp, tình yêu em dành cho anh là vĩnh cửu, nếu có chết em vẫn mang nó đi mọi nơi, mọi nơi anh đi qua, em sẽ gửi tình yêu vào đó. Tự… lý do em không bao giờ chủ động nói yêu anh, bởi vì em muốn anh biết, lời nói căn bản không thể gói trọn hết tình yêu của em.
_Thiên. – cậu nghẹn ngào, nước mắt cứ vô tình rơi trên vai nó, hóa ra thù hận của cậu là sai lầm, là mù quáng. Nhưng, thực sự đã muộn.
_Tự, em muốn nói anh nghe điều này, ngay từ lúc em gặp anh ở sân cỏ em đã biết là anh của mười năm trước. Lúc anh ôm em ngủ sâu, khi tỉnh dậy em đã cười, rất hạnh phúc.
Đúng vậy, khi nó tỉnh dậy, nhìn thấy cậu bên cạnh, hạnh phúc đã trào dâng, khi tát cậu, nó đã dùng lực rất nhẹ nhưng không tránh khỏi cảm giác đau xót hơn cả cậu. Mỗi một lần nó lạnh lùng là toàn bộ yêu thương nó dồn nén. Từng nụ hôn kia như trút hết hơi thở của nó nhưng nó vẫn không từ chối cậu. Mọi yêu thương, hành động nó dành cho cậu căn bản không thể nói hết được. Nó vẫn âm thầm đó, chịu đựng đó, tất cả là vì cậu, vì muốn bảo vệ cậu, dù là bao nhiêu đau đớn cũng không là gì, ngu ngốc đúng không, đáng trách là trái tim nó không nghe lời mà yêu cậu.
_Tự, điều cuối cùng em muốn nói với anh rằng… – nó cố gượng, chất lỏng màu đỏ càng tuôn ra khiến cơ thể nó lạnh thêm, cân nặng tựa như đang bị rút xuống, nước mắt lại vô thức rơi nhiều hơn, nó sắp đến giới hạn mất rồi.
Thiên Tự nước mắt ướt cả cổ áo, vội vàng cắt ngang, cậu đã sai, quá sai lầm và bây giờ cậu cần phải nhận lỗi với nó ngay lập tức.
_Ngân Thiên, chúng ta nói sau, anh phải đưa em đi bệnh viện ngay bây giờ. – cậu một lần nữa muốn đẩy nó ra thì lại một lần nữa bị nó ôm chặt.
_Tự, hãy để em nói hết : lưỡi dao này em trả lại cho Thiên Hoàng và em… muốn xin anh một điều Thiên Tự… hãy tha thứ cho em, được không?
Trái tim cậu đau đớn, nó đang cầu xin cậu tha thứ, con người kiêu ngạo chưa từng khuất phục bất kì một ai lại nói như vậy. Cậu cố nén cơn đau, cậu sợ, sợ sẽ mất nó vĩnh viễn. Tất cả là do cậu quá ngốc, cậu vì thù hận mà đánh mất lí trí, xuống tay với cả người con gái cậu yêu thương hơn cả bản thân mình. Người chết lần này là cậu mới phải.
_Tự, sau khi em ra đi, anh ở lại tuyệt đối không được bi quan, tuyệt vọng lại càng không. Em muốn anh cùng mọi người tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp và thay em quản lí tốt tất cả công ty, mafia và cả D.O.D, Thiên Tự, hứa với em được chứ?
Nó ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu, vì khóc nhiều mà vẻ âm u lại trở nên bi thương. Môi hồng ngày thường bây giờ lại tái nhợt, vẻ lạnh lùng cũng mất sạch, khó có thể nhận ra đây chính là Ngô Nhất Thiên mà người người khiếp sợ ngày trước.
Thiên Tự nhìn thấy mảnh vải trước ngực nó đã thấm ướt bởi máu, lập tức lên tiếng :
_Thiên, chúng ta hãy đến bệnh…
_Tự, hứa với em trước đã… hứa… đi…nh…nhanh…. lên….hãy… hứa…đi… – hô hấp của nó đang kiệt đi thấy rõ, có thể cầm cự đến bây giờ thực sự đã là một kì tích rồi. Nó e rằng, sẽ không trụ được bao lâu nữa, đôi mắt hiện lên tia chờ mong cùng đau đớn nhưng khoé môi vẫn kéo lên một nụ cười.
Thiên Tự hoàn toàn mất đi gương mặt ngây thơ ngày trước, cậu hít một hơi, nước mắt cũng theo vậy chan hòa :
_Anh hứa, anh hứa tất cả.
_Vậy…thì…tốt……………rồi….EM….YÊU..AN…H
PHỊCH – âm thanh tưởng chừng như vô vị nhưng lại nặng nề đến nghẹt thở, như cả tấn đá đè nặng lên trái tim. Mọi hoạt động của cơ thể dường như đình trệ, đôi mắt cậu mở to, nước mắt lại tuôn như thác nhỏ, đôi tay ôm chầm lấy nó, thét lên đau đớn :
_NGÂN THIÊN…..
Gào thét giữa nỗi đau và khung cảnh đầy máu, thân người nằm đó an tĩnh lạ thường như đang chìm vào giấc ngủ bình yên, bỏ người ở lại dằn vặt chính bản thân mình. Nước mắt hòa cùng máu, hai thân thể trắng đen tựa gần nhưng lại xa muôn trùng khơi. Ánh trăng trên cao chợt đỏ như máu, mang theo nỗi bi thương mà khuất sau áng mây, ngay cả trăng cũng không muốn nói lời từ biệt.
EM YÊU ANH – lời tỏ tình ngọt ngào nhuốm đầy máu!!!