Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 72: Anna



Xin chào cả nhà! Ta vắng bóng lâu quá rồi phải không? Thực xin lỗi nhé, tại phải ôn thi cuối kì ấy mà, hôm nay vừa thi xong là ta ôm laptop gõ truyện liền cho các nàng đây! ^^

Thi xong rồi, ta sẽ full Kế Hoạch Tình Yêu và tiếp tục Đại Ca Đi Học cùng Khi Đại Ca Yêu, đón đọc và ủng hộ ta nhé cả nhà. Vào truyện thôi ^^.

Gần đây, Thiên Tự có cảm giác rất lạ, ở công ty là phiền muộn nhất, công việc cứ càng ngày càng ít đi. Hầu như mỗi lần cậu đến làm việc, tất cả các tài liệu đều được duyệt qua, duyệt vô cùng chuẩn xác. Cậu đến công ty ngoài việc kí tên ra cũng chẳng làm gì hơn, trong khi tất cả nhân viên trong công ty đều bận tối mắt, giống  như có ai đó làm giúp cậu vậy. Thiên Tự nhiều lần dùng máy kiểm tra dấu vân tay, nhưng ngoài dấu vân tay của cậu và thư kí ra thì không hề có ai khác. Cậu cũng liên lạc với mọi người (Ngọc Ly, Jun, Jack, Jay, Nhật Phong) nhưng họ đều lắc đầu.

Chuyện của D.O.D còn rối hơn, tất cả chuyện lớn nhỏ cậu hoàn toàn không động tay vào. Mọi người tuy biết cậu là người thay thế nó nhưng vẫn có phần không thân thiết, lạnh nhạt là khác nữa. Các vụ giải quyết từ lớn đến nhỏ đều ổn thỏa đến mức kinh ngạc, cậu đang có cảm giác là mình giống người thừa, vô cùng nhàn rỗi. Thiên Tự tuy có hơi mừng vì công việc giảm đi nhưng thời gian càng nhiều cậu lại càng nhớ đến nó.

Reng.Reng.Reng…

_Gì vậy? – cậu đang chuẩn bị trở về nhà thì nhận được điện thoại của Jun.

_Cùng bọn tôi uống và ly chứ? – chất giọng trầm thấp đang cố nén đau thương và mất mát còn cả nụ cười chua chát bên kia đầu dây khiến cậu hơi nhíu mày nhưng lại tỏ ra không biết.

_Được, các cậu đang ở đâu?

_Death Bar (bar của nó ở Pháp).

_Mười phút nữa tôi đến.

Thiên Tự ngắt máy, tay vơ lấy áo vest trên móc choàng vào người, mỗi một cử chỉ nhấc tay nhấc chân đều vô cùng cuốn hút, xem ra cậu đã thật sự trưởng thành rồi. Ba năm qua chắc chắn cậu đã rất khổ cực khi phải chịu nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Mỗi đêm cậu thao thức trên chiếc giường màu đen, căn phòng âm u, lạnh lẽo của nó. Cậu làm bạn với rượu mỗi đêm, loại rượu nặng nó yêu thích mà cậu mới uống hai cốc đã lăn đùng ra ngủ. Nhưng rồi dần dần cậu cũng đã quen với mọi thứ liên quan đến nó, chỉ là không quen được việc đã mất nó.

 _Chào chủ tịch. – nhân viên thấy cậu, đồng loạt cúi chào.

_Ừm, mọi người làm việc đi, không cần quan tâm đến tôi. – nói xong, không đợi phản ứng của bọn họ, cậu lướt nhanh đi, sau lưng còn có hai vệ sĩ người Pháp cao lớn. Cậu cảm thấy bọn họ rất phiền nhưng người của Ngọc Ly phái đến, cậu không thể làm gì khác.

_Chủ tịch, người muốn đi đâu? – vừa ngồi vào xe, tài xế đã cất giọng hỏi, vẻ mặt vô cùng cung kính. Cậu thở dài, lười biếng nói :

_Tôi muốn lái.

_Xin lỗi chủ tịch, tôi không thể để ngài lái.

_Cậu ngồi ghế phụ, tôi ngồi ngay bên cạnh, có chạy đâu mà lo. Tôi muốn lái xe.

Cậu tài xế vẫn giữ gương mặt lạnh như tiền, một chút lúng túng cũng không có :

_Chủ tịch đừng làm khó tôi, tôi chỉ làm theo nghĩa vụ mà cậu Jun giao thôi.

Thiên Tệ xệ mắt xuống, đưa tay vuốt mặt kìm nén lửa giận trong lòng xuống, tên Jun này, cậu phải giết hắn mới được.

_Được rồi, đến Death Bar đi.

_Vâng, thưa chủ tịch.

Chiếc Bugatti bắt đầu lăn bánh, chiếc Maybach của vệ sĩ cũng bám sát theo, tạo nên sự cao sang khiến ai cũng ngoái nhìn. Xe dừng trước Death bar, quán bar lớn nhất ở Pháp, hoạt động 24/24, cũng không khác những bar khác của nó, vô cùng sạch sẽ.

Giày da bóng loáng, tây trang cao cấp, bước xuống từ chiếc Bugatti, dáng người cao lớn. Tuy ở đây ở đây không thiếu người như cậu nhưng đôi mắt nâu của người châu Á thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người (lúc này, anh ấy đã tháo mặt nạ xuống, gặp bạn bè nên cũng không cần đeo làm gì).

Bước vào quán, cậu liền nhìn thấy ngay năm người kia bên quầy rượu, họ nói chuyện vô cùng rôm rả, cậu đến cũng không hay.

_Ô, Lâm Thiên Tự của chúng ta đến rồi kìa. – Jay nhanh miệng nói lớn mà lại nói tiếng Việt nên hầu hết ánh mắt trong bar đều đổ dồn về phía bọn họ.

Sáu người, sáu khí chất, sáu uy nghi nhưng chỉ có bốn gương mặt, lí do là ba anh em nhà kia là một khuôn đúc ra rồi.

_Chào mọi người, làm gì mà đầy đủ vậy?

_À, chỉ là muốn chúc mừng cậu thôi. – Jun lắc lắc cốc Black Label có đá trong tay, đôi mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thấu cốc rượu.

 Thiên Tự nhíu mày, gọi một cốc Gin đá rồi quay sang bọn họ :

_Chúc mừng cái gì? Tôi có làm gì được đâu?

 Thiên Tự càng chờ đợi câu trả lời câu trả lời, càng thấy bọn họ nhìn nhau cười bí ẩn, sự ngốc nghếch của cậu lại trỗi dậy rồi. Nhưng đáng chú ý nhất là Ngọc Ly, hôm nay trong đôi mắt của coo có phần lạnh lẽo hơn thường ngày, trang phục cũng là một cây đen, cốc rượu trong tay đã cạn sạch. Hàn khí khắp người tăng cao rất nhanh, dáng vẻ cô tịch vô cùng.

Thiên Tự có hơi rợn người, đối với Ngọc Ly, cậu luôn có một nỗi sợ hãi rất khó giải thích. Đúng hơn là cậu ngàn vạn lần không muốn chạm đến cô, người con gái này rất đáng sợ. Nhưng tại sao trên người cô lại có mùi thuốc sát trùng.

Jun cười nhẹ, rót thêm một cốc, nhàn nhạt nói :

_Hai ngày nữa là sinh nhật 22 tuổi của cậu đúng không? Bọn này muốn tổ chúc sớm một chút.

_Sinh nhật? Sinh nhật tôi sao? – Thiên Tự ngu ngơ hỏi lại khiến cả bọn cười phá lên, cả Ngọc Ly cũng nhếch khóe môi thấy rõ. Thiên Tự càng thêm rối, ba năm qua cậu thậm chí còn chẳng nhớ đến Thiên Hoàng huống hồ là sinh nhật của mình.

Jun vỗ vai cậu mấy cái rõ đau, môi nở nụ cười trêu chọc :

_Này, cả sinh nhật mình mà cũng không nhớ thì làm được gì? Thiên Tự, cậu phải lo cho bản thân mình nữa chứ.

 
_Đúng đấy, cứ kiểu này thì cậu cũng chẳng nhớ mình là ai nữa mất. – Jay cười phụ họa, tay ôm lấy Jack nũng nịu.

_Phải không anh Jack? Anh yêu vấu!

Jack cười nhẹ, đẩy Jay ra thì bị cậu ôm chặt hơn, tư thế của hai người bây giờ dễ khiến suy nghĩ của các hủ nữa bay cao, bay xa rồi đứt dây bay luôn lắm nha ~~~.

_Jay, em còn bám như bạch tuột, anh mách với Anna đấy nhá.

Jay vừa nghe thấy  cái tên này liền tỉnh rượu, lập tức bật dậy, các “xúc tu” buông Jack ra, cười nịnh nọt :

_Anh hai, anh đừng mách, nếu không, anh sẽ hối hận đấy.

_Tại sao phải hối hận? – Jack cười tinh nghịch, nháy mắt với mọi người, hôm nay phải bắt cậu nhóc này khai hết.

_Anh mà mách thì anh sẽ không bao giờ nhìn thấy em nữa đâu. Cô ấy sẽ giết em mất. – Jay hoàn toàn say, tửu lượng của cậu thấp nhất mà nãy giờ bị bọn họ chuốc say bí tỉ, xem ra đem nay cậu khó sống rồi.

_Tại sao? Cô ấy là ai? – Nhật Phong cũng góp vui chồm đến hỏi Jay đang gục lên gục xuống.

_Cô ấy rất ghét boy love (BL : nam yêu nam), cô ấy mà biết em ôm một chàng trai  sẽ băm em ra làm trăm mảnh cho xem. – Jay dù say nhưng vẫn nói rất lưu loát, thậm chí còn có nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến cô Anna gì kia, chỉ là mí mắt nặng như chì, hoàn toàn không thể biết mình là mồi ngon của bọn sói trước mặt.

Thiên Tự và Jun cũng vui vẻ đồng thanh :

_Cô ấy là ai?

_Cô ấy là ….- Jay lặp lại, môi kéo lên một nụ cười thần thần bí bí rồi vui vẻ nói : là cọp cái của em.

_HAHAHAHAHA……..

Một tràng cười như sấm rền khiến Jay khó chịu bịt tai lại rồi gục luôn trên bàn, ngủ ngon lành. Nào có hay biết bọn sói kia đã lén thu âm lại tất cả, còn cười đầy mãn nguyện (nhóc: haiz, em cầu phúc cho anh, Jay à)

Jack lấy điện thoại của Jay gọi cho Anna, hắng giọng vài cái rồi nói :

_Chào em, em có phải là Anna không?

_….

_Anh muốn em đến Death bar mang “của nợ” của em về, cậu ta sắp bị đnhs sắp chết rồi.

_…..

_Nhanh nhé, bọn anh đợi.

Ngắt máy, Jack quay sang nhìn mọi người đang nhìn anh tò mò, nở nụ cười lưu manh : mười phút nữa sẽ đến.

Đúng mười phút sau,  cửa mở, một thân ảnh thon gọn, quyến rũ trong quần jeans và áo sơ mi đơn thuần nhưng vẫn không làm lu mờ đi vẻ đẹp và khuôn mặt mê người kia.

Cả bốn người trừ Ngọc Ly đều đột ngột bất động, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm cô gái kia vì cô thoạt nhìn rất giống…… nó. Gương mặt lạnh lùng còn vương mồ hôi vì chạy nhanh, vóc người cao lớn tầm 1m73, trang phục giản dị nhưng không giấu được những đường cong, gương mặt không chút son phấn vẫn rất mê người.

_Chào anh chị, em là Anna. – câu nói của cô gái lập tức lôi bốn con người kia về thực tại, tiếng Việt chưa chuẩn nhưng rất dễ nghe.

Jack vội nở nụ cười, kéo một chiếc ghế tỏ ý mời cô, vui vẻ nói :

_Chào em, em ngồi đi.

Sau khi chào hỏi xong, bốn con sói kia cho cô nghe đoạn ghi âm rất rõ ràng lời nói của Jay. Gương mặt Anna hết trắng rồi xanh, cuối cùng là dừng lại ở màu đỏ, cô hít một ngụm khí lạnh rồi nhẹ nhàng nói với bốn con sói kia :

_Xin phép mọi người ra về, thật thất lễ nhưng em phải  mang “CỦA NỢ” này về. Em thật xin lỗi.

Bọn người kia đá mắt với nhau một cái rất mập mờ a~~. Anna vừa kéo Jay dậy thì cậu đã mở mắt, mơ màng nhìn cô rồi vùi mặt vào ngực cô, hai tay ôm chặt chiếc eo thon :

_Chị, em nhớ chị lắm!!!

_CHỊ????!!! – năm con sói lập tức nghệch mặt, mắt mở to nhìn Anna đang gãi đầu cười xuề xòa :

_Hahaha, em mới hai mươi tư tuổi thôi ạ.

RẦM.

HAHA, cho đáng đời các người ác, lại còn gọi con người ta em em ngọt xớt. Nhục chưa?

Nhật Phong : anh em, túm cổ con này về nấu cháo.

Đồng thanh : OK

Nhóc : 36 kế, tẩu vi thượng sách *co giò chạy*. Hẹn gặp ở chap sau nhá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.