Chap này tặng Gwata-chan, xin lỗi nàng vì chưa báo mà tặng luôn rồi. Mọi người đọc truyện vui vẻ!
Sau cơn hoan ái điên cuồng đêm qua, hắn tỉnh dậy với cái đầu đau nhức vô cùng, đôi mắt vẫn còn rực đỏ liếc nhìn xung quanh thì nhận ra bên cạnh đã lạnh lẽo từ lúc nào. Hắn hoảng hốt lật tấm chăn lên, vết tích mây mưa đêm qua đã biến mất không còn một dấu vết. Vỏ rượu rỗng cũng được dọn dẹp, căn phòng đã trở về hiện trạng ban đầu. Vậy là cô đã thực sự đi rồi, thật vậy sao? Ngước nhìn đồng hồ chỉ mới sáu giờ hơn, đêm qua hai người đến tờ mờ sáng mới dừng lại, vậy thì cô đi lúc mấy giờ, dọn dẹp mất bao lâu? Hay là cả đêm qua cô không hề ngủ?
Không thể, bất cứ người phụ nữ nào sau một đêm như vậy muốn xuống giường còn khó, huống hồ cô là con gái. Không lẽ cô muốn rời xa hắn đến như vậy sao? (Ta: Hoàng Nhật Phong, ta muốn giết chết ngươi!!)
Hắn tắm rửa sạch sẽ rồi xuống bếp, ánh mắt vẫn không tự chủ mà hướng về phía phòng cô, bước chân cũng tương tự. Bàn tay hắn do dự muốn mở cửa ra, thì cánh cửa đột ngột bị mở từ bên trong, hắn bỗng thở phào, cô vẫn chưa đi. Nhưng, thật sự thì không phải vậy, người đứng sau cánh cửa kia không phải cô mà là một cô gái người Pháp, mái tóc vàng nâu xoăn nhẹ, gương mặt ngây thơ hút hồn. Cô vừa thấy hắn thì nhảy bật ra phía sau, tay vuốt vuốt ngực, gương mặt như thấy ma sống dậy, sau một lúc thì nhận ra hắn là chủ nhà này, cũng là chủ của cô liền rối rít cúi đầu, chất giọng Pháp thật mát lòng người :
_Xin lỗi cậu chủ, tôi thật vô phép. Xin lỗi cậu.
_Cô là?? – hắn nhíu mày, đừng nói là…
_Cô Ngọc Ly đã bảo tôi đến đây làm việc, cậu chủ, bữa sáng chuẩn bị xong rồi. Tôi xin phép xuống trước.
Hắn nhíu chặt chân mày, cô đi còn thuê cả người giúp việc, nói vậy là cô đoán trước sẽ xảy ra chuyện này sao? Hắn bước vào phòng cô, mọi thứ đã được thay mới, tủ trang phục cũng không còn gì, cô đi thật rồi. Thật kì lạ, nếu cô đi thì hắn phải vui mừng chứ, cớ sao trong lòng lại có cảm giác vừa đánh mất điều gì đó rất quan trọng vậy?
Lắc đầu để tỉnh táo lại, hắn đi nhanh xuống lầu, nhìn thấy cô giúp việc đang loay hoay nấu ăn thì nhớ đến cô. Cô nấu ăn rất ngon, nấu cũng rất nhanh, mỗi lần hắn xuống đã thấy trên bàn đầy đủ dinh dưỡng, cơm canh còn nóng, khói bốc thật ấm áp. Hệt như vợ chồng son vậy.
_Cậu chủ, cậu đợi tôi một lát, món ăn chính sắp hoàn thành rồi ạ. – cô giúp việc lại rối rít nói, có vẻ hơi lúng túng khi hắn cứ nhìn chằm chằm mình với đôi mắt lạnh lùng kia. “Đừng nói mới ngày đầu mà cậu chủ đã yêu thầm mình rồi chứ?” (MƠ TƯỞNG).
Hắn gật đầu rồi bước đến bên bàn ăn, gắp thử một miếng khổ qua chiên trứng mà cô bảo là món chính thì cảm thấy đắng ngắt. Cô giúp việc này không biết cách làm dịu độ đắng của khổ qua (món hắn thích nhất) như Ngọc Ly, cô lại là người Pháp làm sao biết đến loại trái đắng của Việt Nam. Nhưng, tại sao cô biết hắn muốn ăn món này.
_Tại sao cô biết nấu món khổ qua chiên trứng này? Người Pháp cũng có món này trong bữa ăn sao?
Cô giúp việc nhìn hắn đang ăn cái món “lạ lẫm” kia thì gãi gãi đầu, nở nụ cười ngây thơ :
_Tôi cũng thật chẳng biết nó là trái gì, vì cô Ngọc Ly bảo cậu chủ thích ăn món này nên đã mua từ Việt Nam để rất nhiều trong tủ lạnh. Cô chủ bảo tôi mỗi ngày đều làm một món như vậy cho cậu chủ. Còn có cả công thức nữa. – cô chạy vội vào bếp lấy ra một cuốn tập dày có nét chữ nắn nót của Ngọc Ly, những món mà hắn yêu thích đều có đủ. Hóa ra, cô chưa bao giờ bỏ qua một sở thích nào của hắn, cô yêu hắn nhưng tuyệt đối không ngỏ lời. Hắn đánh mất cô đúng thật là ngu ngốc nhất trên thế giới này.
Buổi sáng của Nhất Thiên và Thiên Tự ở Việt Nam bắt đầu từ lúc tám giờ sáng.
Nó thức dậy trước cậu dù đêm qua ngủ không đủ giấc, vẫn là thói quen hại sức khỏe này,. Thiên Tự đến giờ này vẫn chưa thức dậy, cậu mặc kệ việc “trần như nhộng” mà cứ ngủ một cách tự nhiên nhất có thể. Nó lắc đầu, xem ra cậu vẫn là trẻ con mãi mãi không thay đổi được.
Mái tóc mềm mại của cậu lập tức đập vào mắt nó, đôi tay dài vươn đến chạm vào tóc cậu, cảm nhận được những lọn tóc trượt qua kẽ tay rất dễ chịu. Nhưng được một chút thì mỏi tay, cậu nằm ngửa lại cao hơn nó nên phải với, mà càng với thì càng mỏi. Nó khẽ nhích người lên, dựa lưng vào thành giường kéo chiếc chăn che đến vai, tay vươn ra tiếp tục trò đùa yêu thích của mình. Một tay nghịch tóc, một tay phác thảo khuôn mặt đang say ngủ kia, mà gương mặt tươi cười của nó lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ.
Thiên Tự bị quấy rối, khẽ ưm một tiếng rồi trở mình đối diện nó, nào ngờ tay cậu kép theo chăn, mà chăn lại đang che người nó bị kéo xuống, tất nhiên cảnh xuân hoàn toàn lộ hết. Cậu đúng lúc này lại mở mắt ra, những vết hôn đỏ rực, xương quai xanh quyến rũ, chiếc cổ thon dài và xuống dưới nữa. Nó đụng phải ánh mắt màu đỏ của cậu, lập tức quay lưng về phía cậu, cúi người nhặt chiếc áo sơ mi của cậu. Nào ngờ, hành động này cũng chẳng khá khẩm hơn, chiếc lưng dài trắng mê người của nó in đầy những dấu hôn mà tác giả không ai khác ngoài cậu. giọng Thiên Tự trở nên khàn đặc, ánh mắt dán lên người nó không buông :
_Nhất Thiên, em biết đàn ông sáng sớm rất dễ bị…. – gương mặt của cậu ngày càng gian hơn, tay ở dưới chăn ôm lấy eo nó kéo sát đến, cậu ăn chưa đủ no a. Nó cười xuề xòa, gỡ bàn tay như xúc tu bạch tuột dán trên eo mình, dự định sẽ chạy thật nhanh :
_Thiên Tự, anh đói bụng chứ, em đi nấu thức ăn nhé? – nào ngờ, Tự càng bám chặt hơn, cậu kéo nó nằm xuống giường, lấy thân mình đè lên, hai tay chống bên người nó, chiếc chăn cũng đã nằm dưới đất :
_Bà xã, anh muốn ăn em hơn. Đêm qua ăn chưa đủ.
Nói rồi lại cúi xuống “ăn” nó. Haiz, tác giả cũng muốn cho hai người họ ăn sáng đó chứ, nhưng ba năm cấm dục Thiên Tự nên cảm thấy có lỗi, thôi thì chị chịu thiệt một chút nha chị Thiên.
Sau khi kết thúc cũng là buổi chiều, nó đang loay hoay nấu ăn cho cậu thì đột nhiên eo bị ôm chặt, đầu ai đó còn thoảng hương Romano lan truyền vào sống mũi đang tì cằm lên vai nó.
_Thiên Tự, anh đừng quấy rối em. Anh “ăn” no rồi nhưng em sắp thành ma đói rồi đây.
Nó nói đầy vẻ trách hờn, còn thô bạo đẩy cậu ra xa, tiếp tục với món ăn đang nấu thơm phưng phức trên bếp. Cậu cũng mặt dày dựa người vào tủ lạnh hai tay khoanh trước ngực, gương mặt đầy kiêu ngạo nhìn nó, chất giọng thiếu trong sáng :
_Bà xã, em châm lửa thì phải dập lửa chứ, tại sao lại đổ thừa anh?
_Em châm lửa hồi nào? – nó quay lại lườm cậu một phát cháy nhưng có lẽ sau đêm qua, cậu hoàn toàn không biết sợ là gì, cứ em một câu anh một câu. Qủa là to gan.
_Em “quấy rối” anh, còn cố tình để anh thấy “thành quả” của mình. Anh có thể không “khen thưởng” em sao?
Hai người này cứ như bị hoán đổi cho nhau vậy : Thiên Tự to gan, Nhất Thiên thì cứ yếu đuối (?!!) dễ bắt nạt (????????????) là thế nào chứ ??????
_Là anh tự động quay sang, còn kéo chăn xuống, em chưa kịp chạy đã bị anh “ăn” sạch. Anh vừa ăn cướp vừa la làng đấy hả? – nó tức giận, hai má phùng lên, môi hơi chu ra trông cực kì….quái dị!! (ta : chị Thiên, ba hồn bảy vía chị ở đâu về giùm em. Tại sao lại để bà điên này giả dạng chị cơ chứ? *Khóc nguyên dòng sông*)
Thiên Tự bị dáng vẻ của nó làm cho bật cười, vội đi đến ôm chặt nó, gương mặt đầy gian tình, phả hơi vào tai nó :
_Rồi, là anh sai, anh ăn cướp còn la làng được chưa? Lát nữa anh “tạ lỗi” nhé. – nói xong còn ngang nhiên thổi thổi vào tai nó, làm gương mặt kia phút chốc đỏ bừng. (ta : *hồn lìa khỏi xác* ôi chị Thiên T.T)
Bữa cơm chiều vừa kết thúc thì nó đã bị cậu vác về phòng “tạ lỗi”. Bỏ lại Galaxy và Tam Thể ôm nhau khóc ròng : chúng ta bị bỏ rơi rồi huhu.
Cuộc sống ngọt ngào vừa bắt đầu đã vướng thêm trở ngại khác.
Ai thích H nào? Cmt ý kiến đi. Chap cuối cùng đã có chủ rồi nhé!