“Ai da, Tiểu Ngao, mày dừng lại đi.
Ướt hết mặt tao rồi! Tiểu Ngao à.”
Vương Khả Ngân ngồi bệt dưới nền, không ngừng lấy tay đẩy Tiểu Ngao ra.
Tiểu Ngao không những không nghe, còn ra sức vẫy đuổi, chỗ nào trên mặt Vương Khả Ngân đều bị Tiểu Ngao liếm không chừa.
Vương Khả Ngân thấy Vương Doãn Kha cách đó không xa, mệt mỏi kêu một tiếng: “Anh!”
Vương Doãn Kha hơi nghiêng đầu nhìn Vương Khả Ngân.
Hắn mỉm cười, tiến lại gần, gọi nhẹ: “Tiểu Ngao, lại đây.”
Tiểu Ngao là một chú chó lớn, bộ lông màu trắng muốt như tuyết.
Tiểu Ngao quay đầu, sủa nhẹ một tiếng rồi ba chấn bốn cẳng chạy đến chỗ Vương Doãn Kha, lấy đầu dụi dụi vào chân hắn như đang lấy lòng.
Lăng Diễm ở trong bếp nói vọng ra: “Khả Ngân, Doãn Kha, hai đứa vào ăn cơm đi.”
Vương Doãn Kha cau mày.
Vương Khả Ngân cười xuề xòa, kéo hắn đi vào.
Vừa ngồi xuống ghế, hắn đã không vui, thậm chí là có chút cáu kỉnh, nói: “Tôi đã bảo bà không được bước chân vào nhà tôi rồi mà.”
Lăng Diễm tay tháo tạp dề ra, cũng không nhìn hắn, nói: “Ba con cho phép dì.”
Hắn đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi sẽ không bao giờ đồng ý để bà bước vào Vương gia đâu.”
“Doãn Kha!” Lăng Diễm nói: “Dì cuối cùng có chỗ nào không phải với con?”
Bước chân Vương Doãn Kha thoáng sững lại, hắn cúi đầu cười lạnh: “Nữ chủ nhân của căn nhà này chỉ có duy nhất một người, đó là mẹ tôi.”
Lăng Diễm siết chặt tay, khẽ thở dài một cái rồi ngồi xuống đối diện Vương Khả Ngân: “Ba con có hẹn với đối tác nên tối nay không về.
Khả Ngân ăn đi con.”
Vương Khả Ngân gắp lấy miếng thịt, thuận miệng cũng nói: “Dì đừng chấp anh Doãn Kha làm gì.
Anh ấy…!chắc lại chưa uống thuốc rồi.
Thật là…”
Lăng Diễm hơi cười, nhưng im lặng không nói gì.
“Vương! Khả! Ngân!”
Vương Khả Ngân nghẹn họng, luống cuống chộp lấy ly nước trên bàn, uống vài ngụm để thức ăn trôi xuống.
Xong xuôi, nó cười méo xệch nhìn ra cửa, khó khăn thốt lên: “Anh.” Tự dưng quay lại làm gì?
Vương Doãn Kha hừ lạnh: “Tiểu Linh đâu?”
Vương Khả Ngân chớp chớp mắt: “Làm sao em biết được.” Lại quay sang Lăng Diễm: “Dì, dì có thấy Tiểu Linh đâu không dì?”
Lăng Diễm lắc đầu.
Vương Khả Ngân liếc lấy Tiểu Ngao đứng sau Vương Doãn Kha, bảo với hắn: “Anh thử hỏi Tiểu Ngao ấy.”
Tiểu Ngao giật mình, kêu ư ử lui về phía sau rồi trực tiếp nằm ngửa bụng giả chết.
Khóe miệng Vương Doãn Kha giật giật, hắn cúi người xuống, gọi: “Tiểu Ngao!”
Im lặng giả chết.
“Tiểu Ngao!” Ngữ khí của hắn hơi cao lên.
Tiểu Ngao mở he hé mắt, nó lồm cồm bò dậy, sủa gâu gâu mấy tiếng.
Con mèo mất dạy đó lại chạy ra ngoài chơi, lúc nào cũng là nó đi tìm, lúc nào cũng là nó đi tìm.
Tiểu Linh cái gì chứ? Tên thì đẹp mà chơi mất dạy vậy thì tự chơi một mình đi.
Nhắc tới thì chỉ muốn cắn người cho bõ tức.
Tiểu Ngao lủi thủi đi trước, Vương Doãn Kha khoác vội cái áo khoác lên người rồi cũng đi theo.
***
“Không có tiền đồ.”
Nữ sinh mím môi, cúi đầu, tay vân vê gấu váy: “Tôi…”
Hạ Vy bất lực, uể oải nói: “Rồi rồi, tỏ tình ai?”
Nữ sinh xấu hổ, dè dặt đáp: “Lục Cảnh.”
Hạ Vy nghệt mặt ra.
Ai cơ? Lục Cảnh? Thằng cha nào đây? À à, lớp trưởng.
Lớp trưởng Lục Cảnh.
Hạ Vy phất tay đứng dậy: “Biết rồi.” Đi được ba bước, chợt dừng lại, ngại ngùng quay đầu hỏi: “À mà, cô tên gì?”
Nữ sinh đáp: “Vũ Thanh Thanh.”
“Ờ.”
Hạ Vy đi đến trước mặt con oán linh kia, hai hàng lông mày nheo nheo lại, đối với Ngọc Ý, nói: “Chị để Vũ Thanh Thanh đánh con oán linh này một trận rồi giải quyết nó giùm tôi luôn nhé.” Ngoảnh mặt nhìn Tử Minh, cười như không cười, nói tiếp: “Trần thiếu gia Trần Tử Minh, có hứng thú giúp tôi một chuyện không?”
Trần Tử Minh sắc mặt khẽ biến, đoạn, cậu ta không nhanh không chậm hỏi: “Cậu biết từ khi nào?”
Hạ Vy không giải đáp vấn đề này, hỏi ngược lại: “Vậy cậu thức tỉnh năng lực từ khi nào?”
“Một tháng trước.”
Trần gia cũng là một gia tộc pháp sư, có khoảng thời gian rất nổi trội, sau này lại im hơi lặng tiếng, sớm đã bị rất nhiều người lãng quên.
Huyết mạch chính thống của Trần gia ở cổ tay có hình xăm một đóa hoa sen.
Trần gia cũng như Lâm gia, cũng có mấy chi tiết đặc thù độc quyền.
Trước khi thức tỉnh năng lực, họ luôn nghĩ mình cũng như bao con người khác, đóa hoa sen ở cổ tay cũng cực kì mờ nhạt, rất khó nhìn ra.
Nhưng đến một thời gian rất định, đóa hoa sen đó sẽ đậm lên, nhìn cực kì chói mắt hoa lệ, họ thức tỉnh năng lực, sẽ được trưởng bối dưỡng dạy, truyền lại kiến thức và nhiều thứ khác.
Đến lúc này, họ mới nhận thức rõ bản thân mình là ai, và họ phải làm gì, vì họ không giống những người bình thường khác.
Tử Minh tháo băng dính cá nhân ở cổ tay ra.
Đóa hoa sen nhỏ bằng đầu ngón tay lập tức lộ ra.
Cậu ta nói: “Muốn tôi giúp cái gì?”
Lâm Hạ Vy cong miệng cười: “Độ hóa oán linh.”
Ngọc Ý trợn mắt há mồm, vẫn không thể tin nổi vào những gì mình vừa chứng kiến.
Trời đã về tối, khắp các nẻo đường đều rực rỡ ánh đèn, khu phố sầm uất, hai bên đường la liệt các tòa nhà và cửa hàng.
Hạ Vy ra khỏi siêu thị, trên tay cầm mấy túi đựng thực phẩm.
Cô ngước nhìn lên trời, trăng hôm nay mờ ảo, không sáng lắm.
Trong không trung thỉnh thoảng có những cơn gió thổi nhè nhẹ qua, Hạ Vy chưa về nhà, vậy nên vẫn đeo cặp, mặc đồng phục, vì thế toàn thân hơi lạnh.
“Meo~”
Hạ Vy theo phản xạ cúi đầu xuống.
Một cục bông? Nhìn kỹ, Hạ Vy mới nhận ra, hóa ra là một con mèo mập ú lông màu trắng.
Nó dụi dụi đầu vào chân Hạ Vy, thỉnh thoảng lại giương cặp mặt to tròn đen láy nhìn cô.
Thực dễ thương.
Nó cứ đi theo Hạ Vy, ban đầu cô mặc kệ nó, sau cũng hết cách, đành mang nó về nhà.
Khu chung cư Hạ Vy sống cũng không cao sang gì cho cam, đại khái vừa túi tiền của Lâm Hạ Chấn.
Vừa vào nhà, thấy căn nhà tối om, Hạ Vy biết Lâm Hạ Chấn chưa về, lần mò tìm đến công tắc, sau mới lủi thủi đem thực phẩm vào bếp cất vào tủ lạnh.
Hạ Vy về phòng, tắm rửa rồi thay một bộ đồ rộng rãi thoải mái.
Nhìn lên đồng hồ, cô bất giác tặc lưỡi.
Cuối cùng ngồi ôm mèo trên sofa xem tivi.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, nghe thấy tiếng chuông cửa kêu, Hạ Vy mừng rỡ ba chấn bốn cẳng chạy ra mở.
Cô sắp đói chết đến nơi rồi.
“Bố đã…”
Hạ Vy nuốt từ “về” xuống.
Đối diện cô là một nam sinh tầm 17 tuổi, miêu tả thô một chút, ở góc độ của Hạ Vy nhìn lên, nam sinh này vẫn giữ được nét đẹp trai ngời ngời, vốn dĩ góc dưới nhìn lên là góc chết, nhưng nam sinh này cao gầy, cằm không có tí nọng nào cả, vóc dáng chiếm điểm tuyệt đối.
Nam sinh mặc quần tây, áo sơ mi đen, cổ tay áo còn xắn lên một đoạn để lộ làn da trắng sáng đến cả con gái cũng phải ghen tị, ở khủy tay vắt một cái áo khoác, một tay cắm vào túi quần, tay còn lại tùy ý buông thả trong không trung.
Ôi dào, đã đẹp dáng thì mặc quần què cũng đẹp.
Quan trọng hơn hết, nam sinh này còn rất đẹp trai.
Cái mũi cao, thẳng còn hơn cả giới tính của Hạ Vy nữa.
Bờ môi hờ hững khép lại.
Ánh mắt âm trầm, có hơi lạnh lẽo.
Tổng quát hai từ: đẹp trai.
Ba từ: rất đẹp trai.
Bốn từ: cực kì đẹp trai.
Năm từ: đẹp từ đầu đến chân.
Vương Doãn Kha nhìn cô chằm chằm.
Hạ Vy khó hiểu, lên tiếng trước: “À, này!” Vương Doan Kha sao lại xuất hiện ở đây? Ánh mắt của hắn nhìn cô cũng rất xa lạ.
Vậy đến tám, chín phần lời Ngọc Ý nói với cô là thật.
Vương Doãn Kha mỉm cười, nói: “Cho hỏi, em có thấy một con mèo màu trắng mập mạp không?”
Hạ Vy khẽ “a” một tiếng: “Nó là mèo của anh à? Tôi gặp nó ngoài đường, nó cứ đi theo tôi nên tôi mới đem nó về nhà, anh chờ tôi một lát nhé.” Nói xong liền đi vào nhà, ôm mèo ra đưa cho hắn, thuận miệng nói: “Mèo rất dễ thương, nó tên gì thế?”
Vương Doãn Kha ôm lấy mèo, đáp: “Tiểu Linh.” Dừng một lát, lại tiếp: “Cảm ơn em.
Mà em tên gì thế?”
Hạ Vy cảm thấy có chỗ không phải, nhưng không phải ở chỗ nào cô cũng không rõ.
Nghe hỏi vậy liền đáp: “Em tên Lâm Hạ Vy.
Anh là học trưởng Vương Doãn Kha đúng không? Chúng ta học cùng trường đấy.”
“Ừ! Sau này nếu có khó khăn gì ở trường cứ tới tìm anh.
Tạm biệt em.”
“Vâng.
Tạm biệt anh.”
Vương Doãn Kha đi rồi, Hạ Vy lơ ngơ đóng cửa lại.
Cảm thấy có điểm rất kì quái.
Vương Doãn Kha rời khỏi khu chung cư, gương mặt vẫn phảng phất ý cười.
Về đến nhà rồi, miệng vẫn cong cong lên cười, ngồi trên sofa ôm mèo, cười như một thằng ngốc.
Vương Khả Ngân ngồi cạnh ăn táo, rùng mình kinh hãi.
Không phải bị trúng tà rồi chứ? Hay ra ngoài đụng trúng cây nên bị ngu luôn rồi.
Tiểu Ngao gầm gừ nằm cạnh chân Vương Khả Ngân, trừng mắt hung dữ nhìn Tiểu Linh.
Tiểu Linh nào có tâm trạng chấp nhất với Tiểu Ngao.
Nó cũng rất hoang mang cực độ.
Nằm trong vòng tay của Vương Doãn Kha, nó toàn thân đều cảm thấy không khỏe.
Chủ nhân của nó sao như lên cơn dại rồi thế này?
Vương Doãn Kha chợt bật người dậy.
Vương Khả Ngân bị dọa đến giật mình suýt ngã khỏi ghế.
Làm sao làm sao? Anh lại phát điên cái gì?
Hắn đưa Tiểu Linh cho Khả Ngân, xong liền không nói không rằng bỏ lên phòng.
Vương Khả Ngân ngơ ngác ôm mèo, nói: “Tiểu Ngao, mày xác định anh tao ra ngoài không bị xe đụng hay gặp phải cái gì chứ?”
Tiểu Ngao rất ngoan ngoãn lắc đầu.
Nó cũng không biết tại sao chủ nhân lại lên cơn điên nữa.
Vương Doãn Kha vừa vào đến phòng đã đi đến trước giá vẽ, hắn đưa tay kéo tấm vải che bức tranh xuống.
Bức tranh vẽ một cô nữ sinh tầm mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt trắng nõn, bờ môi hồng hào hơi mím lại, đôi mắt hơi to tròn, hàng lông mi dài cong vút, đôi lông mày cau lại.
Hóa ra là tên Lâm Hạ Vy.
Lâm Hạ Vy? Cái tên này…!Hình như hồi sáng cô bạn mới chuyển tới lớp hắn có nhắc qua.
Dường như, hắn đúng là đã quên đi điều gì đó rất quan trọng.
Nhưng kí ức từ bé đến giờ của hắn đều rất nguyên vẹn, cô gái tên Lâm Hạ Vy chưa từng xuất hiện trong cuộc sống trước kia của hắn.
Vậy vì sao? Vì sao hắn lại nhớ cô? Vì sao vừa gặp lần đầu tiên, cô đã cho hắn cảm giác rất quen thuộc?
Vương Doãn Kha tỉnh lại sau một thời gian hôn mê dài.
Có hôm, hắn trong lúc mê man đã vẽ một bức tranh.
Hắn không biết tại sao mình lại vẽ cô ấy.
Nhưng khi bức tranh hoàn thành, hắn liền nổi giận như phát điên.
Vương Khả Ngân cũng không can ngăn nổi, thậm chí còn bị đuổi đi.
Nhớ có lần Vương Khả Ngân vào phòng hắn, mới chỉ chạm đến tấm khăn che bức tranh, Vương Doãn Kha đã tức giận mắng Vương Khả Ngân, trực tiếp cấm Vương Khả Ngân không được vào phòng mình thêm bất cứ một bước nào.
Vương Khả Ngân cũng không chịu nhường nhịn, bù lu bù loa, hai anh em lời qua tiếng lại, khiến cả người giúp việc cũng hoảng sợ.
Cuối cùng vẫn là hắn thương em, đành nhỏ giọng nói vài câu, nhưng vẫn cấm Khả Ngân đụng vào bức tranh đấy thôi, ngoài ra Khả Ngân muốn đập phòng hắn hắn cũng sẽ không nói gì, mặc Khả Ngân tùy ý.
Vương Doãn Kha thu lại ý cười trên gương mặt, đáy mắt như bị phủ một tầng sương, mơ mơ màng màng.
Hắn lấy tấm khăn che bức tranh lại.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu xuyên qua tán lá cây, rọi xuống mặt đất, tiếng chim hót líu lo thưa thớt hòa vào tiếng xe cộ dưới lòng đường.
Lâm Hạ Chấn dọn bát đũa, hỏi Hạ Vy: “Hạ Vy, con đi học có thấy khó khăn gì không? Hay là sau này để bố đưa con tới trường nhé?”
Hạ Vy quỳ nửa người, tay cột giây giày, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mỉm cười đáp: “Không cần đâu bố, con không cảm thấy khó khăn bất tiện gì cả.”
Lâm Hạ Chấn không nói gì thêm.
Hạ Vy đi học, không có dáng vẻ vội vàng gì cả, ung dung chậm rãi bước từng bước.
Dòng người qua lại tấp nập, Hạ Vy tùy tiện nhìn, đầu óc lại trống rỗng.
Đến lúc qua đường, Hạ Vy đứng im nhìn cây cột đèn giao thông, chờ cho nó chuyển sang màu đỏ.
Phát giác có người đứng cạnh mình, Hạ Vy xoay đầu nhòm một cái.
Đó là một nam sinh mặc đồng phục trường Thanh Vũ, nam sinh nhìn thẳng về phía trước, Hạ Vy vừa vặn có thể nhìn thấy nửa gương mặt của nam sinh.
Nhưng vì nam sinh đứng ngược sáng, ánh nắng hắt lên người nam sinh như phủ lên người nam sinh một tầng sáng, Hạ Vy híp mắt lại, sau cũng vội vàng ngoảnh mặt đi không nhìn nữa.
Quá sáng chói rồi.
Con mẹ nó nữa chứ! Ngắm giai chút thôi mà ông trời cũng làm khó cô là thế nào?
Có lẽ vì ánh mắt của Hạ Vy quá lộ liễu, nam sinh phát hiện được, ngoảnh mặt lại nhìn cô, khóe môi mấp máy: “Chào!”
Hạ Vy không nhìn lại, cắn răng đáp lời: “Vâng, chào anh.”
“Sao thế?”
Hạ Vy phun ra mấy từ: “Chói, nhìn đau mắt.”
Vương Doãn Kha câm nín, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn ho khan hai tiếng, nói: “Trùng hợp nhỉ.”
“Không hề!” Hạ Vy chỉ tay lên trời: “Ý trời cả.”
Hắn hỏi lại: “Có khác nhau sao?”
Hạ Vy xoa xoa cằm trong chốc lát: “Hình như…!cũng không khác lắm thì phải.”
Khóe môi Vương Doãn Kha giật giật, định nói gì đó lại thôi.
Đèn cũng chuyển sang màu đỏ, Hạ Vy cùng Vương Doãn Kha bước song song qua đường.
Mắt thấy trường ở gần phía trước, Hạ Vy đành lên tiếng: “Học trưởng, thiết nghĩ chúng ta không nên vào trường cũng nhau.”
Vương Doãn Kha nhướn mày: “Có vấn đề gì sao?”
Hạ vy bĩu môi: “Tất nhiên là có rồi.
Học trưởng đấy, anh đọc nhiều sách mà sao chẳng hiểu là thế nào? Ít nhất lúc xem phim, anh cũng nên biết ở trong trường, nam thần tự dưng xuất hiện bên cạnh một nữ sinh lạ, đám nữ sinh khác sẽ làm gì? Eo ôi, em nói thật, sẽ gây phiền phức đó, không phải cho anh, mà là cho em.
Vậy nên chúng ta tạm biệt ở đây đi nhé.”
Hạ Vy toan bước đi, Vương Doãn Kha liền kéo tay cô lại, sắc mặt hắn lạnh lùng, trong giọng nói cũng tràn ngập sự giận dữ: “Có anh ở đây, em sẽ không sao cả.
Không phải sợ.”
Hạ Vy cười không rõ dụng ý, nói: “Em không sợ.
Em nói rồi, là phiền phức.
Em không muốn dính phiền phức.
Em bảo này, anh dẹp cái tư tưởng anh có thể bảo vệ người ta đi, trước mặt anh, họ không dám, nhưng sau lưng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Cô gái nào muốn ở bên cạnh anh, phải có bản lĩnh.
Sau này anh có trót yêu ai, phải dạy dỗ cô ta thật tốt.
Cô ta mà ngu xuẩn, bị uất ức cũng là đáng đời.” Trước kia, khi hắn không ở bên cô, dù có khó khăn, cô cũng phải tự mình vượt qua.
Hắn từng hứa sẽ ở bên cô, cô không bảo hắn sẽ rời xa.
Thật đúng là một lời nói suông huyền thoại..