Biệt thự Lâm gia.
Hạ Vy cúi người, gọi một tiếng: “Ông cố.” Đây xem như chào hỏi.
Ông cố nhìn cô một lượt, hắng giọng hỏi: “Hạ Chấn đâu?”
“Ba con không về được.”
Ông cố hừ lạnh, quay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm như cố tình để cô nghe thấy: “Càng ngày càng không ra gì.
Đúng là gia môn bất hạnh.”
Hạ Vy cuộn chặt tay thành quyền, ánh mắt tùy tiện nhìn vào một hướng.
Mãi một lúc sau, Hạ Vy bất giác cười lạnh, cô nhấc chân trở về phòng đã được sắp xếp dành cho mình.
Hằng năm vào ngày này Lâm gia sẽ tổ chức họp mặt, ngoài ra còn phục vụ mục đích báo cáo.
Năm nay, Lâm Hạ Chấn định trở về, sau không hiểu sao lại đổi ý bảo Hạ Vy trở về.
Nơi này đối với Hạ Vy không biết từ bao giờ đã quá đỗi xa lạ, lần trước Hạ Vy trở về Lâm gia đã là chuyện của mười năm trước.
Vốn dĩ thuộc dòng chính thống, vậy mà đối với ông cố, cha con cô còn không bằng mấy họ hàng xa kia.
Hạ Vy đứng trước cửa, tay vừa nắm lên nắm đấm cửa đã nghe từ xa vọng lại tiếng nói.
“Cái gì? Lâm Hạ Chấn không trở về mà lại để con oắt con nhà nó đi thay sao?”
“Ừ! Tôi vừa vô tình nghe được thôi.
Mười năm không gặp, con bé Hạ Vy đó nhìn càng ngày càng chướng mắt.”
“Vậy thì đừng có nhìn.” Hạ Vy không biết đứng trước mặt họ bao giờ, miệng cười nhàn nhạt: “Chú tư và cô ba cũng càng ngày càng nhiều chuyện đấy.”
Cô ba là người nghe lén cuộc nói chuyện giữa ông cố và cô.
Bà ta năm nay gần bốn mươi, trang điểm đậm, đôi môi dày đỏ chót, mặc trên người chiếc váy trễ vai màu đỏ đô.
Bà ta so với Hạ Vy cũng chẳng cao hơn bao nhiêu, lại còn đi thêm giày cao gót, vậy là cao hơn Hạ Vy hẳn một cái đầu.
Bà ta giận dữ, cao giọng quát: “Con ranh này, mày nói cái gì đấy hả?”
Hạ Vy cười bỡn cợt: “Cô ba là trưởng bối, còn là người có học thức, sao lại nói với bậc tiểu bối là con như vậy, còn ra thể thống gì sao?”
Bà ta trợn trừng mắt: “Ranh con, biết tao là bậc trưởng bối mà còn dám ăn nói thế hả?”
“Con nào dám chứ.” Ánh mắt Hạ Vy lóe lên tia quỷ dị: “Cô ba à, tức giận sẽ mau già đấy.”
“Mày…” Cô ba tức đến run cả người, tay chỉ vào Hạ Vy, mãi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lâm Nam Nam đi tới, thấy tình cảnh này cũng phần nào đoán ra được chuyện gì.
Anh vội lên tiếng xoa dịu cô ba: “Mẹ, được rồi.
Đừng tức giận.
Ông cố gọi mẹ đấy.”
Cô ba hừ lạnh, giậm chân xoay người rời đi.
Người đàn ông đi cùng cô ba cũng liền đi theo bà ta.
Lâm Nam Nam không vội, liền nán lại, anh nhìn Hạ Vy một lượt, khẽ gật đầu: “Chào.
Tôi là Lâm Nam Nam.
Cô là…” Cô gái trước mặt anh thật quen thuộc, dường như giống đã gặp nhau từ rất lâu rồi, nhưng anh lại chẳng nhớ ra nổi, một cô gái kiêu ngạo như thế này đã xuất hiện trong cuộc đời anh ở thời điểm nào.
Hạ Vy cười nhàn nhạt: “Nam Nam.
Là chị, Lâm Hạ Vy.”
Lâm Nam Nam thoáng bất ngờ: “Hạ Vy?” Mất một lúc mới bình tĩnh lại tâm trạng, anh vội hỏi: “Sao chị lại về biệt thự Lâm gia?”
“Sao? Chị không thể về đây ư? À, đúng rồi, mọi người đâu có chào đón ba con chị.” Càng nói về sau, Hạ Vy càng cười tươi hơn, nhưng nụ cười thu vào mắt Nam Nam lại khiến anh không thoải mái, nụ cười ấy rất u ám.
“Ý em không phải vậy.
Gặp lại chị, tất nhiên phải vui mừng rồi.”
Hạ Vy mím môi mỉm cười hòa nhã: “Vậy à?! Chị hơi mệt, chị sẽ về phòng nghỉ ngơi, hẹn gặp lại em vào bữa tối nhé.”
“À…!Ừ! Hẹn gặp lại chị.”
Lâm Nam Nam nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, đáy lòng không khỏi có chút hụt hẫng.
Hạ Vy đã thay đổi quá nhiều đến chẳng nhận ra nổi.
Mười năm trước, trong tiềm thức của anh, cô chỉ là một cô bé sáu tuổi nhút nhát nắm tay cha bước ra khỏi cửa Lâm gia, mắt cô lúc đấy sáng long lanh như giọt sương buổi sớm.
Mười năm sau, cũng chính tại Lâm gia, anh gặp lại cô, cô lớn lên xinh đẹp, nét xinh đẹp ấy lại không đơn thuần mà mang chút gì đó cổ quái, có lẽ là bởi đôi mắt của cô, ánh mắt của cô quá lạnh lẽo, quá u ám, tựa như có thể khiến con người ta mơ hồ rơi vào vực thẳm.
Mười năm thật sự đã làm thay đổi hẳn một con người sao? Nhưng thật nực cười làm sao, chỉ duy có một điều không hề thay đổi mà anh dám chắc chắn, đó là cô chưa hề để anh vào mắt, ánh mắt cô dành cho anh không mang theo chút tình cảm gì, từ đầu tới cuối đều lạnh nhạt như nhìn vào hư không.
Rốt cuộc anh phải làm sao đây? Chết tiệt! Anh không thể khống chế thứ tình cảm đã ăn sâu vào trong tận xương tủy này.
Anh rất nhớ cô, nhưng anh không dám biểu lộ thứ tình cảm này với cô.
Chỉ biết chôn chặt tận sâu trong đáy tim, chỉ khi có một mình, anh mới dám đối mặt với nó.
Rằng anh thích cô.
Hạ Vy khóa cửa phòng lại rồi mới dám tiến tới nằm ngã phịch xuống giường.
Gương mặt phảng phất có sự mệt mỏi.
Cô nhìn lên trần nhà, mắt lơ đễnh như không có tiêu cự.
Lâm Nam Nam là em họ của cô, nhưng hai người không chung huyết thống.
Nói sao nhỉ, Lâm Nam Nam vốn dĩ là trẻ mồ côi, vì vợ chồng cô ba không có con nên mới nhận nuôi anh ta, anh ta không theo họ ba nuôi mà theo họ mẹ nuôi, tức lấy họ Lâm làm họ của mình, khi đó anh ta mới ba tuổi.
Anh ta lớn hơn cô năm tuổi lận, nhưng xét theo vai vế, vẫn phải gọi cô một tiếng chị họ.
Cô luôn cảm thấy Lâm Nam Nam nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, nhưng ánh mắt ấy không mang theo ác ý nên Hạ Vy nhiều lúc cũng chẳng bận tâm cho lắm.
Giờ ngẫm lại, ánh mắt Vương Doãn Kha nhìn cô hình như cũng mang theo chút ý giống như ánh mắt của Lâm Nam Nam dành cho cô.
Ôi đệch! Hạ Vy vùi đầu vào gối, tay đập đập vào giường.
Không phải chứ?! Chẳng lẽ Vương Doãn Kha cũng xem cô như em gái?
Biệt thự Lâm gia ở thành phố E, muốn về thành phố B phải đi qua thành phố D.
Chậc chậc, Hoành gia ấy, chuyến đi này cô phải ghé qua đấy rồi.
Nằm một lát, Hạ Vy bắt đầu cảm thấy mắt lim dim buồn ngủ.
Không nghĩ nhiều làm gì, thế là đắp chăn, bật điều hòa lên rồi ngủ một giấc.
Hạ Vy tỉnh dậy đã là gần bảy giờ, ngoài cửa có tiếng gõ không dừng, cô lười biếng, rề rà đi mở cửa.
Hạ Vy ngáp dài, cũng không thèm nhìn xem đối phương là ai, nói bằng giọng ngái ngủ: “Cái giề?”
Tim Lâm Nam Nam đập thình thịch, Hạ Vy giờ như một chú mèo nhỏ lười biếng, đôi mắt mơ màng như bị phủ một tầng sương mỏng, ở khóe mắt còn có chút nước, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, trông lại có chút đáng yêu.
Hạ Vy cúi đầu dụi dụi mắt, nhưng do mới ngủ dậy, mắt mờ quá, cô lại chỉ mở mắt tí hí, chẳng nhìn rõ đối phương là ai.
Nhưng tâm tình cô lúc này lại không tốt, bực dọc quát: “Gọi cho cố vô rồi ra không thèm nói tiếng nào.
Thần kinh à? Bệnh viện thẳng tiến, không tiễn.” Nói rồi liền đóng rầm cửa thật mạnh.
Lâm Nam Nam đơ người tại chỗ, anh miễn cưỡng gõ cửa thêm lần nữa, lần này cửa vừa mở, anh đã nói luôn: “Hạ Vy, là em, Lâm Nam Nam.”
Hạ Vy đã chỉnh lại quần áo, tóc thả tùy ý cũng vuốt lại sơ sơ cho gọn gàng.
Cô hỏi, giọng điệu chứa đầy sự không hài lòng: “Làm sao? Có chuyện gì?”
Lâm Nam Nam vờ như không phát hiện ra sự tức giận của Hạ Vy, anh mỉm cười: “Sắp đến giờ cơm tối rồi.
Em chỉ là muốn nhắc nhở chị để chị chuẩn bị thôi.”
Hạ Vy nheo mày hỏi lại: “Hết rồi?”
“Ừ.”
“Thả chó tiễn khách.” Lời chưa nói xong đã đóng cửa luôn.
Hạ Vy có một tật xấu, đó là khi mới ngủ dậy thỉnh thoảng rất hay ngáo đá.
Nhưng chịu thôi, không sửa được là không sửa được.
Đến gần sát giờ cơm, Hạ Vy mới lững thững đến.
Đa số mọi người đều đã tụ họp đầy đủ, chỉ còn trống hai ghế, một ghế là của cô, ghế còn lại…!Hmm, không thấy ông cố đâu cả, vậy là của ông cố rồi.
Bàn ăn dài được trải bằng một tấm khăn trắng tinh, bên trên bày đổ ăn thơm phức, khói tỏa ra nghi ngút.
Hạ Vy mỉm cười chào mọi người một tiếng rồi mới ngồi xuống ghế.
Đối diện cô là cô ba, từ lúc cô xuất hiện, bà ta đã cảm thấy rất bực bội.
Đối với thái độ trừng mắt không thiện cảm của cô ba, Hạ Vy tiếp tục duy trì nụ cười.
Lâm Nam Nam ngồi cạnh cô, nếu không phải do tình thế bắt buộc, Hạ Vy thực muốn lượn chỗ khác.
Giơ tay nhìn đồng hồ, Hạ Vy nhẩm một lúc, quả nhiên đồng hồ vừa điểm bảy giờ ba mươi phút, ông cố đã xuất hiện.
Ông cố là một người rất cổ hũ, sống cũng rất quy tắc.
Tóc đã bạc phơ, da mặt cũng nhăn nheo, già lắm rồi ấy vậy mà trông ông cố vẫn khỏe re, bước chân vững chãi mà chậm rãi, lưng không lom khom mà thẳng đứng.
Bữa cơm diễn ra rất bình thường, yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng va chạm rất nhỏ do đũa bát tạo ra.
Không khí ngột ngạt kiểu này, Hạ Vy chỉ muốn nó trôi qua mau lên.
Chỉ là Hạ Vy không ngờ, ăn xong một lát đã phải tụ họp thêm một lần nữa.
Lần này là ở trong một căn phòng trống, chỉ có duy nhất một cái bàn dài ở giữa và mấy cái ghế xung quanh, bốn bức tường có dán và ghi cái gì đó, trông khá cổ quái.
Không khí lần này còn ngột ngạt gấp bội.
Hạ Vy thân là hậu duệ chính thống, còn là người đi thay Lâm Hạ Chấn, dĩ nhiên vị trí cánh tay phải gần ông cố nhất thuộc về cô rồi.
Mà cũng vì cái vị trí này, Hạ Vy dù chán sắp phát rồ lên cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn lắng nghe.
Mọi người thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng không hiểu sao lại xoay về oán linh quái gở.
Hạ Vy nghe đến đây, tinh thần cũng phấn chấn lên.
Sao lại nói đến Vương Doãn Kha rồi? Phải nghe ngóng, phải nghe ngóng.
Ông cố đánh ánh mắt nhìn Hạ Vy, lạnh nhạt kêu: “Hạ Vy.”
Không gian tự dưng im bặt.
Hạ Vy ngơ ngác: “Dạ?”
Ông cố chau mày, nói: “Oán linh đó hiện đang ở đâu?”
Tim Hạ Vy đập thình thịch, các giây thần kinh cũng căng thẳng lên.
Ai da, sao ông cố lại hỏi cô rồi? Chẳng lẽ ông cố biết gì sao? Hạ Vy giả vờ giả vịt: “Ông cố nói gì vậy? Oán linh đó ở đâu làm sao con biết.”
“Ngươi biết!” Ông cố cố chấp, khẳng định chắc nịch: “Hạ Vy ngươi biết oán linh nó ở đâu, đây không phải chuyện của một mình cá nhân ngươi, lớn hơn một chút, đây là trọng trách cả gia tộc chúng ta gánh trên vai suốt mấy ngàn năm qua.
Ta hỏi lại lần cuối, oán linh đó ở đâu?”
Hạ Vy cười nhàn nhạt: “Con không biết.
Ông cố nghĩ sao lại bảo là con biết được cơ chứ?”
Ông cố nhíu chặt mày: “Âm khí của oán linh đó vẫn còn phảng phất xung quanh ngươi, nếu ngươi chưa từng tiếp xúc với nó, làm sao âm khí đó lại xuất hiện ở bên cạnh ngươi? Giờ còn chối cãi sao? Ngươi đang làm gì? Bao che cho nó hả? Ngươi có nhớ rõ thân phận của mình không hả?” Càng nói về sau, ngữ khí của ông cố càng cao giọng giận dữ.
Hạ Vy nói: “Con biết thì sao? Con bao che thì sao? Mọi người có thể làm gì con?”
“Lâm Hạ Vy, con ranh này.” Cô ba đập bàn đứng dậy: “Mày có biết mày đang làm cái gì không hả?”
Ông cố liếc mắt nhìn cô ba, nghiêm giọng nói: “Ngồi xuống.
Thật không biết phép tắc gì cả.”
“Ông…” Cô ba không cam lòng.
“Ngồi xuống!”
Cô ba ngồi xuống.
Bà ta thầm nghiến răng, siết chặt tay lại đến nỗi móng tay bấu vào lòng bàn tay đến đỏ ửng.
Bà ta không cam lòng, ông cố đây là đang dung túng cho con bé Lâm Hạ Vy đó.
Vì sao chứ? Nếu là bình thường, vô lễ như Lâm Hạ Vy, chẳng phải ông cố sẽ giận mắng cho một trận rồi sao? Tại sao đến lượt Lâm Hạ Vy, ông cố lại như vậy cơ chứ?
“Được rồi!” Hạ Vy nói: “Đúng, con biết oán linh đó đang ở đâu.
Con biết rất rõ về oán linh đó.
Nhưng oán linh đó giờ đang tồn tại dưới hình dạng là con người đang sống sờ sờ ra kia, mọi người có thể làm gì khi hắn chưa chết? Nếu cưỡng ép, hắn mà chết, gia đình hắn không tầm thường chút nào, mọi người nghĩ họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Nhưng quan trọng là, dù có chuyện gì xảy ra, làm chết người, đây cũng đã là một chuyện cấm kị không thể.”
Ông cố trầm ngâm như đang suy ngẫm lời Hạ Vy nói.
Mọi người cũng không dám ho he gì, đến cả hít thở thôi cũng cảm thấy rất khó khăn.
Đang yên đang lành, sao lại dương cung bạt kiếm nói chuyện rồi? Có thể nói chuyện trong hòa bình được không?
“Tất cả ra ngoài, Hạ Vy với Nam Nam ở lại.”
Lâm Nam Nam bị ông cố nêu tên thẳng ra như thế, đầu óc cũng bắt đầu ngơ ngác.
Anh thì liên quan gì? Sao lại là anh mà không phải người khác?
Lâm Nam Nam tuy không phải con cháu Lâm gia, nhưng anh cũng không phải một người bình thường, nếu không ngày đó vợ chồng cô ba đã không nhận nuôi anh ta.
Có lẽ anh ta là con cháu của gia tộc nào đó bỏ rơi cũng nên.
Cả căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại ba người.
Mọi người vừa rời khỏi phòng đã tự giác ai về phòng nấy.
Chú tư và cô ba đi trên hành lang.
“Chú tư, chú nghĩ sao?”
Chú tư đăm chiêu suy nghĩ: “Việc oán linh này không đơn giản, ông lại nói riêng với Nam Nam và Hạ Vy, e rằng trong chuyện này có bí mật gì đó chăng?”
Cô ba nhếch môi cười: “Dù sao Nam Nam cũng là con của tôi, dù có bí mật gì, tôi không tin nó lại không nói cho tôi biết.”
Chú tư nói: “Tôi không nghĩ Nam Nam sẽ nói cho chị biết đâu.”
Cô ba hơi cau mày lại: “Lí nào lại thế.”
“Thì chị cứ chờ đi rồi biết.”
Thực tế đã chứng minh, lời chú tư nói hoàn toàn chính xác.
Dù cô ba có gặng hỏi thế nào, Lâm Nam Nam cũng kiên quyết không nói.
Bà ta tức điên người, liền lái xe ra ngoài.
Lâm Nam Nam cũng hết cách, anh trở về phòng của mình, vừa mở máy tính lên đăng nhập vào game, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
Lâm Nam Nam vội ra mở cửa, gương mặt thoáng sự bất ngờ: “Chị!”
Hạ Vy khẽ gật đầu: “Ừm!”
Lâm Nam Nam né người sang một bên: “À, chị vào phòng đi.”
Hạ Vy lắc đầu: “Không cần đâu.
Cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Hôm sau, em cứ đến thành phố B trước đi.
Chị có việc, sẽ trở về đấy sau.”
“Không đi cùng nữa?” Lâm Nam Nam hỏi lại: “Chị có việc gì? Em có thể đi cùng được không?”
Hạ Vy trầm mặc chốc lát: “Được.
Tùy em.”
Đáy mắt Lâm Nam Nam lóe lên tia vui mừng.
Cô bất giác cau mày lại.
Lại là ánh mắt đấy, Lâm Nam Nam vì sao luôn nhìn cô bằng ánh mắt đấy? Nó chứa đựng ý tứ gì chứ? Đắn đo một chút, Hạ Vy cũng không tiện hỏi, chào tạm biệt Lâm Nam Nam rồi xoay người bỏ đi.
Lâm Nam Nam cúi đầu nhếch môi cười..