Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

Chương 21: Chương 19



Một chiều tối nọ ở Hoành gia, Hoành gia chủ đang ở trong thư phòng xem tài liệu.

Hoành gia chủ là một ông lão già tóc bạc phơ, ăn mặc đơn điệu y như ông cố ở Lâm gia vậy.

Hôm nay là ngày mừng thọ chín mươi tuổi của lão, mọi người trong Hoành gia giờ vẫn đang bận bịu chuẩn bị bữa tiệc để đón các vị khách quý có tiếng.

Hoành gia chủ gấp tập tài liệu lại, đưa tay tháo chiếc kính lão ra rồi cẩn thận đặt xuống bàn.

Lão vừa ngả lưng xuống ghế, nhắm mắt hờ định nghỉ ngơi thì tiếng gõ cửa vang lên.

Quản gia nói vọng vào: “Lão gia, có hai vị khách tự xưng là người của Lâm gia muốn gặp ngài.”
Hoành gia day day vùng thái dương, lát sau mới khàn khàn bảo: “Tôi biết rồi.”
Hoành gia và Lâm gia vốn không qua lại bao giờ, nhưng ít nhất Hoành gia chủ vẫn biết một chút về Lâm gia.

Họ là một gia tộc pháp sư có tiếng, nếu có thể thì tuyệt đối đừng nên đắc tội.

Vì thế Lâm gia với các gia tộc khác luôn giữ vững mối quan hệ hòa hữu.

Lần này người của Lâm gia lại tìm đến tận cửa, Hoành gia chủ thật hoài nghi, không phải nhà mình có thứ gì đó không sạch sẽ chứ? Nhưng gần đây trong nhà không xảy ra chuyện gì kì lạ, làm ăn cũng an ổn, không giống là đang đó thứ gì đó dơ bẩn đang tác oai tác quái.

Lâm Hạ Vy và Lâm Nam Nam ngồi chờ ở phòng khách một lúc thì Hoành gia chủ mới xuất hiện.

Hai người vội đứng dậy chào hỏi theo lễ nghĩa.

Lâm Nam Nam mở lời trước: “Hoành gia chủ, chúng tôi là người của Lâm gia, tôi là Lâm Nam Nam, còn đây là chị họ tôi – Lâm Hạ Vy.”
Hoành gia chủ ngồi xuống ghế, nói: “Hai vị từ xa đột ngột ghé thăm Hoành gia là có chuyện gì sao?”
Lâm Nam Nam lặng thinh, làm sao mà anh biết được?
Hạ Vy mỉm cười đáp: “Vâng, đúng là có chuyện ạ.

Nhưng việc này chúng tôi muốn thảo luận riêng với Hoàng gia chủ, Hoành gia chủ có thể…” Ánh mắt cô khẽ đảo một vòng lên những người đứng gần xung quanh đây.

Ý tứ rõ ràng như thế, Hoành gia chủ hơi nhíu mày, hiển nhiên hiểu rõ.

Lão liền bảo tất cả mọi người xung quanh tạm tránh mặt đi.

Xong mới quay sang đối với Hạ Vy mà nói: “Được rồi.

Có chuyện gì hai vị cứ nói.”
Hạ Vy không nhanh không chậm hỏi: “Hoành gia chủ có biết phó tướng Hoành Phong dưới trướng Hoành tướng quân Hoành Thiên không?”

Hoành gia chủ bất giác híp mắt lại: “Biết.” Là gia chủ của Hoành gia, sao lão lại không biết phó tướng quân Hoành Phong được cơ chứ.

Trong sách mà các gia chủ đời trước để lại có ghi chép một chút về vị phó tướng này, hắn ta là một người tài giỏi, song, khi Hoành tướng quân Hoành Thiên qua đời, vị này liền biến mất.

Hạ Vy trầm ngâm chốc lát, nếu muốn Hoành gia chủ có thể nhìn thấy Hoành Phong, cô phải làm lại cái trò lần trước kia.

Nhưng mà, làm kiểu đấy, đối với Hoành gia chủ hình như có hơi bất kính.

Hạ Vy chợt nhớ ra, cô đúng là suy nghĩ phức tạp rồi, nếu muốn mọi người nhìn thấy Hoàng Phong, có cách đơn giản hơn nhiều.

Hạ Vy nhìn ra ngoài trời qua ô cửa sổ, ánh sáng ban ngày đã biến mất, bóng tối buông xuống rồi.

Hạ Vy nói vào hư vô: “Hoành Phong, ngài có thể xuất hiện để cho họ nhìn thấy không?”
Lời Hạ Vy vừa dứt, Hoành gia chủ và Lâm Nam Nam còn đang bất ngờ, căn phòng đột nhiên như có gió mạnh thổi đến, các cánh cửa đập mạnh, tiếng gió hòa cùng tiếng lá cây xào xạc, khung cảnh có chút quỷ dị.

Khi không gian khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tất cả các cánh cửa đã bị đóng chặt lại, căn phòng cũng chìm vào bóng tối mờ ảo, thân ảnh một nam nhân không biết đã xuất hiện ở trong căn phòng từ lúc nào.

Nhìn thấy thanh kiếm nam nhân cầm trên tay, ánh mắt Hoành gia chủ lóe lên tia sắc bén.

Không nhầm đi đâu được, đây chính là thanh kiếm của phó tướng Hoàng Phong.

Thanh kiếm này năm xưa cũng mất tích theo hắn ta, mãi rất lâu sau người ta mới tìm thấy được.

Thực thể của thanh kiếm này hiện đang được Hoành gia bảo quản, cất giữ.

Lão đánh ánh mắt nhìn Hạ Vy, đôi mắt hơi nheo lại.

Cô gái này…!
Hoành Phong đi đến trước mặt Hoành gia chủ, hừ lạnh một tiếng.

Hoành gia chủ vội thu liễm lại các cảm xúc khác lạ, lão chắp tay cúi đầu: “Phó tướng quân.”
Hoành Phong nhìn Hoành gia chủ một lượt, lát sau mới nói: “Hoành gia chủ, lần này đến đây, ta muốn ông đưa bọn ta đi viếng thăm Hoành tướng quân.” Trước kia, hắn ta không hiểu sao mình không thể rời khỏi thành phố B, dường như có một lớp chắn vô hình cản bước hắn ta.

Nhưng Hạ Vy lại có thể giúp hắn ta rời khỏi nơi đấy.

Nếu không, làm sao đến tận bây giờ hắn ta mới đến được Hoành gia.

Mộ của tướng quân Hoành Thiên là một trong những ngôi mộ hiếm hoi còn tồn tại được đến tận bây giờ.

Được công nhận là di tích lịch sử.

Ngoài ra, còn trải qua rất nhiều lần tu bổ.

Dù sao, ngôi mộ này cũng đã trải qua mấy ngàn năm rồi, hư hại là điều khó mà tránh khỏi.

Mộ của Hoành tướng quân Hoành Thiên nằm trên một ngọn núi cách biệt thự Hoành gia không xa, được Hoành gia vung tiền cho người trông coi, nhưng muốn viếng thăm ngay lúc này e rằng không được.

Hoành gia chủ hiện phải tiếp khách đến dự tiệc mừng thọ.

Lão đành để Hoành Phong đến từ đường thắp hương cho Hoành tướng quân, tối ngày hôm sau mới có thể đưa họ đi viếng mộ.

Hoành Phong không nói nhiều, suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Hạ Vy và Lâm Nam Nam cũng được sắp xếp ở lại.

Hoành gia chủ thầm nói với quản gia: “Cho người canh chừng hai người kia của Lâm gia.” Xong mới bỏ ra ngoài đi đón khách.

Hạ Vy nằm cuộn tròn trên giường, không hiểu sao đáy lòng có hơi bồi hồi.

Nhưng xen lẫn vào đó, lại có chút bất an không yên.

Bữa tiệc mừng thọ tổ chức linh đình, quy tụ các doanh nhân thành đạt cùng nhiều vị khách quý khác.

Hoành gia là một gia tộc quyền quý, mỗi đời đều có người làm chức cao trong quân đội, lại có tổ tiên có người từng là tướng quân, có công với tổ quốc rất lớn.

Hoành gia chính là một gia tộc khiến người ta vừa kính nể, vừa e dè.

“Bố cháu có việc quan trọng phải xử lí ở nước ngoài, không kịp quay về nước để chúc mừng Hoành gia chủ, thất lễ rồi.”
Hoành gia chủ không để tâm, cười xuề xòa: “Không sao, không sao.

Cháu đến ta cũng rất vui.

Lâu ngày không gặp, cháu lớn thật rồi.

Xem này, đã cao hơn ta rồi đấy.

Lớn nhanh thật.”
Hoành gia chủ và Vương Doãn Kha có mối quan hệ rất tốt, lão luôn xem hắn như con cháu trong nhà.

Cũng không biết vì sao nữa, chỉ là rất quý mến hắn.

“Vâng.”
“Được rồi được rồi.

Cháu ở đây tiếp tục chơi với Hoành Bảo nhé.” Hoành gia chủ quay sang nhìn Hoành Bảo đang ăn hăng say, hắng giọng nói: “Hoành Bảo, đón tiếp Doãn Kha thật tốt nghe chưa?”
Hoành Bảo nuốt thức ăn xuống, cười tươi đáp: “Vâng.” Thấy Hoành gia chủ đi rồi, Hoành Bảo huých huých khủy tay Vương Doãn Kha: “Này này, có muốn ăn chút gì không hả?”
Vương Doãn Kha ghét bỏ nhích ra xa một chút: “Không cần.”
Hoành Bảo bằng tuổi với hắn, tính cách hoạt bát, đẹp nghiêng về nét dễ thương chứ không trông soái tẹo nào cả.

Hoành Bảo có hơi tham ăn, nhưng thế quái nào mà cơ thể luôn giữ được vóc dáng chuẩn, thuộc kiểu người ăn mãi không mập.

Hoành Bảo cười đùa: “Này này, Vương Doãn Kha, cậu đối với bạn mình thái độ thế này hả?”
Vương Doãn Kha bất giác nhíu mày: “Lau tay, lau miệng sạch sẽ đi chúng ta còn có thể nói chuyện.

Không thì cậu cút ra xa tôi một chút.”
Hoành Bảo bĩu môi, cầm lấy cái khăn giấy gần đó lau tay cẩn thận từng ngón một.

Nhìn ngón tay của mình, Hoành Bảo bất giác liếc nhìn bàn tay của Vương Doãn Kha.

Tuy tay Hoành Bảo có đẹp, nhưng so với Vương Doãn Kha thì kém xa.

Tay hắn đẹp đẽ, thon dài, các khớp xương rõ ràng, cực phẩm đấy, Hoành Bảo rất ngưỡng mộ.

Vương Doãn Kha nổi da gà: “Sao? Muốn ăn tay tôi à?”
Hoành Bảo ném cái khăn giấy đi, hừ lạnh: “Tôi không ăn thịt người.” Một lát sau mới tiếp: “Dạo này cậu thế nào rồi?”
“Chưa chết.”
Khóe môi Hoành Bảo giật giật.

Một bụng muốn chửi thề.

Chốc lát sau mới cười trào phúng nói: “Vương Doãn Kha này, với cái tính cách khô khốc này của cậu, chắc chưa có bạn gái chứ gì?”
Vương Doãn Kha hơi nhếch môi: “Sắp rồi.”
Bàn tay vừa chạm đến ly rượu vang của Hoành Bảo thoáng sững lại, nét mắt hoàn toàn không giấu được vẻ kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Ai mà xui xẻo thế?” Mắt thấy lông mày hắn cau lại, Hoành Bảo vội đưa cho hắn một ly rượu, còn chêm thêm một câu: “Bình tĩnh.”
Vương Doãn Kha cầm lấy ly rượu, chỉ nhìn mấy giây, cũng không uống, lại lặng lẽ đặt xuống bàn.

Hoành Bảo nhấp một ngụm, hỏi: “Không biết uống à?”
“Không muốn uống.”
“Nhưng mà, cô gái ấy là người như thế nào vậy?”
Vương Doãn Kha nghĩ đến lại cảm thấy đáy lòng rất vui vẻ, nụ cười vương vấn trên môi khiến cho người ta có cảm giác không thật, như khiến con người ta bất giác cũng chìm vào mộng cảnh.

Hắn nói: “Cô gái ấy à?! Hơi ngốc nghếch, có chút hậu đậu, học tập dốt đến bất ngờ, lại thích ăn gian khi chạy trong môn thể dục.

Nấu nướng, chắc đun nước cũng có thể tự làm mình bị bỏng.

Rất đáng yêu đúng không?”
Hoành Bảo rợn người: “Vương Doãn Kha, cậu u mê đến hết thuốc chữa rồi.” Dừng một lát, lại nói: “Nhưng người như vậy cũng có thể xứng với cậu sao?”
Vương Doãn Kha cười nhàn nhạt: “Thứ cô ấy không giỏi, tôi giỏi là được rồi.

Quy tắc bù trừ thôi.”
Hoành Bảo đỡ trán.

Hồi lâu sau nhiều chuyện lại nói: “À mà này, Doãn Kha, cậu biết không, hôm nay có hai người đến tìm ông cố nội tôi, cũng không biết là có chuyện gì quan trọng mà ông cố nội lại đuổi hết mọi người ra ngoài để nói chuyện riêng với hai người đấy.

Kì lạ là, mọi người vừa rời khỏi chưa được bao lâu, căn biệt thự liền có gió mạnh thổi qua, các bóng điện tự dưng cũng tắt mất, các cánh cửa y như là bị ma đóng lại hết vậy.”
Vương Doãn Kha cau mày: “Ma quỷ gì chứ?! Thời đại nào rồi mà cậu còn tin có chuyện ma quỷ?”
Hoành Bảo xoa xoa cằm: “Nhưng mà hai vị khách đó hình như là người của gia tộc pháp sư có tiếng lắm.”
“Thôi đi, cậu bớt xem TV đi.”
Hoành Bảo trợn trừng mắt: “Cậu không tin tôi hả?”
“Không.”
Hoành Bảo vò vò đầu phẫn nộ, chuyển đề tài câu chuyện: “Vương Doãn Kha, có muốn chơi game không? Đi, lên phòng, chúng ta chơi game.

Xem xem tay nghề của cậu đến đâu rồi.”
Vương Doãn Kha trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Phòng của Hoành Bảo rất rộng rãi nhưng vì để đồ quá bừa bộn nên khiến người ta có cảm giác chật chội.

Trên bàn bày la liệt các vỏ bánh kẹo, dưới sàn nhà nếu không phải là rác thì chính là quần áo, giấy tờ vứt lung ta lung tung.

Vương Doãn Kha vừa thấy cảnh đấy, một chân đã bước vào cũng liền thu lại.

Hoành Bảo gãi gãi đầu cười gượng: “Phòng hơi bừa bộn một tẹo, cậu thông cảm.”
Khóe miệng Vương Doãn Kha giật giật.

Cái này mà gọi là hơi? Cái này mà gọi là một tẹo?
Hoành Bảo đưa tay nới lỏng caravat, nghiến răng nghiến lợi: “Rồi rồi.

Tôi sẽ bảo người dọn ngay.”
Vương Doãn Kha đứng dựa lưng hờ hững vào tường, im lặng cũng không phản bác cái gì.

Hắn cắm một tay vào túi quần, chiếc áo sơ mi trắng bung hai cúc đầu, cổ tay áo cũng xắn lên một khúc, áo vest đen vắt ở khuỷu tay, trông có vẻ hơi tùy tiện nhưng lại khiến con người ta không có cảm giác nó phản cảm.

“Wow, Doãn Kha này, cậu đứng im cũng thật đẹp trai đấy.” Hoành Bảo tắt điện thoại đi, bước lượn lờ qua lại trước mặt hắn, ánh mắt soi mói như muốn khám phá ra toàn bộ nét cuốn hút trên người hắn ra vậy: “Cậu mà không làm người mẫu cũng thật uổng nha.”
Vương Doãn Kha không nói gì.

Chỉ một lát sau đã có mấy người đến dọn phòng.

Hoành Bảo chán không có việc gì làm, lại thao thao bất tuyệt không ngừng với hắn.

Ấy vậy mà cay một chỗ, Vương Doãn Kha từ đầu đến cuối luôn bày ra cái dạng “I dont care”.

Dọn dẹp xong cái bãi chiến trường kia của Hoành Bảo đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Hoành Bảo kéo Vương Doãn Kha vào phòng mình rồi lẳng cho hắn chiếc máy tính.

Vương Doãn Kha nhận lấy, theo trí nhớ đăng nhập vào game.

Dưới cái nhìn của Vương Doãn Kha, Hoành Bảo là một tên rất phiền phức, ồn ào.

Ngay cả khi chơi game Hoành Bảo cũng không thể câm cái mồm lại, hở tí là lại chửi mắng loạn xì ngầu.

Vương Doãn Kha chỉ hận không thể khâu cái miệng của hắn ta lại.

Hắn thật không hiểu sao mình lại có một thằng bạn như thế.

Hiệu quả cách âm không tốt, Hạ Vy ở phòng bên cạnh nghe rõ rành rành từng câu từng chữ mà Hoành Bảo mắng ra.

Nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ nghe được một giọng nói đấy, thực tình Hạ Vy hoài nghi, có phải người phòng bên cạnh có bệnh hay không? Cô cố gắng loại bỏ âm thanh ra khỏi não bộ, cố gắng tịnh tâm, cố gắng nhắm mắt đếm cừu đi ngủ.

Nhưng…!Tên to mồm phòng bên cạnh quá ồn ào.

Hạ Vy tức đến ngứa răng, hùng hồn chạy đi gõ cửa phòng bên.

Gõ đến đau cả tay, người trong phòng mới chịu ra mở cửa.

Là một nam sinh trông chẳng lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, tóc tai bù xù, miệng vẫn đang nhai bim bim.

Nam sinh không mở hết cửa mà chỉ thò mỗi cái đầu ra.

Hoành Bảo khó hiểu, hắn ta nhận ra cô gái này, đây chính là một trong hai vị khách chiều tối tới gặp ông cố nội của hắn ta.

Nhưng nửa đêm nửa hôm thế này rồi, đến đây tìm hắn ta là có việc gì? Hoành Bảo nuốt hết bim bim xuống bụng rồi mới lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Vy cười gằn: “Tôi không biết anh ở trong phòng làm gì, nhưng bây giờ không còn sớm, anh có thể yên lặng chút được không?”
Ngón tay đang đặt trên bàn phím của Vương Doãn Kha thoáng sững lại.

Giọng nói nữ này…!Hắn ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, nhưng tầm nhìn hoàn toàn đã bị Hoành Bảo và cánh cửa kia che mất.

Hoành Bảo nói: “Buồn cười, đây là nhà tôi, cô chỉ là khách, tôi muốn làm gì thì làm, cô quản được tôi chắc?”
Hạ Vy không biết là có phải bị tức đến đứt giây thần kinh hay không, cô lại mỉm cười quái dị: “Thực ra tôi bảo này, tôi thấy ấn đường của anh có màu đen, sắp tới sẽ gặp họa sát thân liên quan đến ma quỷ.

Anh nên tu tâm dưỡng đức.

Tránh ồn ào, nên ở một nơi yên tĩnh.

Hơn nữa việc thức đêm rất ảnh hưởng đến sức khỏe, sức khỏe suy yếu dẫn đến dương khí suy yếu, âm khí sẽ lợi dụng cơ hội này để xâm nhập.”
Vương Doãn Kha bỏ máy tính ra, đứng dậy rời khỏi ghế đi về phía cửa.

Hắn rất tò mò, là cô gái nào ở đấy ăn nói bậy bạ như thế.

Lừa con nít sao? Hay là tính lừa tên ngốc?
Ấy vậy mà Hoành Bảo lại kinh ngạc trợn ngược mắt, lo lắng hỏi lại: “Vậy…!Vậy tôi phải làm sao đây? Cô là pháp sư mà, cô giúp tôi với.”
Được rồi, Hoành Bảo là một tên ngốc.

Hạ Vy định lên tiếng, cánh cửa đột nhiên bị người ta mở hẳn ra.

Hoành Bảo không kịp đề phòng liền chao đảo ngã xuống..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.