Hạ Vy nhận lấy cái chén ướt nhẹp từ tay Lâm Hạ Chấn rồi úp lên tủ: “Bố, hôm nay con gặp mẹ.”
Đáy mắt Lâm Hạ Chấn như chợt cuộn sóng gầm, nhưng lại im lặng không nói gì.
Dọn dẹp đâu đó xong xuôi, ông lẳng lặng về phòng xem tài liệu công ty mới giao.
Nhưng không thể nào tập trung nổi, đáy lòng như có hàng vạn con kiến bò tới bò lui, rất bức bối.
Ông tháo kính ra, mặt vùi vào hai tay.
Lâm Hạ Chấn ra ban công, châm một điếu thuốc, màn êm yên ả, điểm đỏ nổi bật trong bóng tối.
Ông đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi dài rồi nhả ra.
Làn khói mỏng bay trong không trung, đôi mắt ông mơ màng như phủ một tầng sương trắng.
Mặt trăng trên cao kia sáng vằng vặc, gương mặt Lăng Diễm dần dần hiện ra, ông đưa tay ra, muốn chạm vào gò má bà, nhưng tất cả chỉ là hư vô, tan biến trong chớp mắt, để lại Lâm Hạ Chấn thẫn thờ, từ từ thu tay lại, trên môi bất giác nở một nụ cười chua chát.
Lăng Diễm, từ ngày em đi, anh cô đơn biết bao, xung quanh anh chỉ tràn ngập hình bóng của em.
Những ngày không em, anh tự dưng không biết làm thể nào để trải qua một ngày.
Vùi đầu vào công việc, nhưng trên trang giấy, anh nhớ tới những đêm em thức cùng anh, anh làm việc, em ở cạnh nhàm chán nhìn anh, tách cà phê, anh như nhìn thấy bóng dáng em trong đấy, mỉm cười nhìn anh.
Cà phê hương vị đắng lắm, thêm một chút đường, nhưng sao anh vẫn không cảm thấy ngọt hơn?
Ly hôn rồi, chỉ là em được giải thoát, còn anh, một lần nữa lại chìm trong hố sâu vực thẳm hiu quanh, phải tập làm quen không có em ở bên.
Anh khắc sâu em trong tim, đóng chặt mọi cánh cửa lại.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hạ Chấn vác hai đôi mắt gấu trúc, Hạ Vy nhìn thấy liền hết hồn.
Ông lúc này tựa như già đi không ít, Hạ Vy không biết làm gì, đành im lặng.
Hạ Vy đeo cặp lên rồi mới xuất phát đi học, đứng ở cạnh cây đèn giao thông hồi lâu vẫn chưa sang đường.
Quả nhiên một lát sau, Vương Doãn Kha đi sực tới, gọi: “Hạ Vy!”
Hạ Vy ngoảnh đầu lại, mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Vương Doãn Kha ngẩn người ra: “Em sao vậy?” Trông cô có vẻ không vui.
Hạ Vy lắc lắc đầu.
Nháy mắt, ngôi trường đã ở trong tầm mắt, Vương Doãn Kha kéo cô lại gần mình, lặng lẽ đan tay vào tay cô.
Hạ Vy ngẩng đầu lên nhìn, hắn chỉ mím môi cười híp mắt.
Hạ Vy, sau này, anh sẽ ở bên em, che chở em, thực hiện lời hứa năm xưa, anh và em, chỉ hai chúng ta, sống một cuộc sống an lành.
Một lần buông tay, cái giá phải trả đã quá đắt.
Đánh đổi tất cả, luân hồi hai bảy kiếp, tìm em, không bao giờ rời xa nữa.
Hạ Vy nghe rõ tiếng tim đập thình thích trong lồng ngực.
Cái cảm giác này? Đã rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được.
Chỉ khi ở bên hắn, cô mới thực sự cảm thấy yên bình, an toàn.
“Hạ Vy, em trông có vẻ rất vui nhỉ?” Thầy giáo đứng trước bàn cô, cười “hiền từ”.
Hạ Vy lúc này mới hoàn hồn, đập vào ánh nhìn đầu tiên là khuôn mặt cười như tát vào mặt nhau kia của thầy, ngay tức khắc liền tỉnh táo hẳn.
Thầy giáo tiếp tục duy trì nụ cười, dịu dàng bảo: “Trông em như thế này, chắc là cái gì cũng biết rồi nên không cần phải học nữa.
Ài, sao thầy lại có một học sinh giỏi dang như thế này cơ chứ? Có tài không nên giấu, nào, lên bảng, bài số 5 đánh giấu sao trong sách giáo khoa, trang 72.”
Từ đầu đến cuối, Hạ Vy cứ như bị dội một chậu nước lạnh giữa trời đông, sởn tóc gáy, đến cả da gà cũng nổi hết trơn.
Bốn từ tóm tắt cảm xúc lúc này thôi, “Eo ôi, kinh dị”.
“Còn không mau lên bảng?” Thầy vẫn cười, chỉ là hai mắt đã trợn trừng lên nhìn.
Hạ Vy nuốt khan một ngụm nước bọt, cầm lấy sách, vội lật sang trang 72 rồi mới bước lên bảng.
Tay cầm phấn, có cảm giác sau lưng lành lạnh, liền ngoảnh đầu lại, thầy giáo không tỏ vẻ giật mình gì, mỉm cười.
Chắc cô điên chết mất thôi!!!
Hạ Vy sau khi giải xong, trả phấn lại, về chỗ.
Thầy giáo kiểm tra kết quả, phát hiện không sai sót chỗ nào, hừ lạnh một tiếng.
Chẳng bao lâu sau, chuông reo hết tiết vang lên.
Thầy giáo xách cặp ra ngoài, còn không quên lườm Hạ Vy một cái.
Hạ Vy phát giác ra, ngẩng đầu lên, nhanh như cắt, thầy giáo mỉm cười với cô.
Hạ Vy ha một tiếng.
Thần kinh!
“Hạ Vy, cậu tiêu rồi! Thầy ghim cậu rồi.”
“Ài, cậu đi học cũng phải biết, tuyệt đối không nên đắc tội giáo viên chứ?!”
Hạ Vy phẩy phẩy tay: “Kệ ổng.
Tớ chả sợ!”
“Các cậu đừng lộn xộn nữa.” Lục Cảnh lên tiếng: “Chưa tới giờ ra chơi đâu, về chỗ lẹ lên.
Tiết tiếp theo của thầy Lam đấy.”
Câu cuối uy lực nhất.
Cả đám thoắt cái đã khôi phục cái dạng con ngoan trò giỏi.
Không phải sợ cái gì, mà là muốn trong mắt thầy Lam, bản thân không được để lại ấn tượng xấu.
Lục Cảnh đối với thái độ mê trai đầu thai cũng không hết này của đám bạn học, câm nín mở sách ra.
Cậu cảm thấy bản thân mình là một học sinh siêu xuất sắc trong một đám học sinh giỏi, theo lẽ thường, số lần gọi lên bảng không nhiều lắm, chỉ khi nào vấn đề nan giải giáo viên mới chỉ mặt cậu.
Nhưng với Lam Y Dạ vừa chuyển đến làm giáo viên thực tập ở Thanh Vũ mấy ngày, học sinh nào chả như nhau.
Sau khi viết lên bảng đề bài, anh lia lớp một lượt, cuối cùng chỉ tay về Lục Cảnh: “Em lên bảng!”
Lục Cảnh hơi bất ngờ, vội lấy vở bài tập trong ngăn bàn ra, cầm theo vở ghi nữa, nhanh chóng lên bảng.
Y Y ở nhà hay đọc manga Nhật Bản, Lam Y Dạ thỉnh thoảng thấy sẽ mở ra xem xem em gái mình đọc cái gì, nếu cảm thấy không có vấn đề sẽ không nói gì, còn có vấn đề, ngay tức khắc một tiếng sau sẽ thấy nó ở thùng rác.
Vậy nên bất tri bất giác thuận tay, cầm vở của Lục Cảnh ra, lật từ đằng sau.
Chợt sững người lại, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, Lam Y Dạ định lật lại theo chiều đúng của nó, ánh mắt vô tình lướt qua một dãy số quen thuộc ở góc tờ giấy.
Lục Cảnh giải bài rất nhanh, vừa xoay người đã thấy Lam Y Dạ thất thần nhìn đăm đăm vở mình, đáy lòng liền gào thét.
Hôm trước cậu ghi số điện thoại thầy Lam vào vở ghi Hóa đó!!! Đáng lí ra cậu không nên ghi vào vở đấy, nếu lỡ ghi, đáng lí về nhà nên xé tờ giấy đấy ra tiêu hủy, nếu chưa xé, đáng lí lúc nãy cậu nên nói xạo là quên mang vở, nếu…!nếu…!nếu…!Ôi, cậu điên mất rồi!
Lục Cảnh làm như không có gì, nói: “Thưa thầy, em làm xong rồi!”
Lam Y Dạ mặt không biến sắc, đặt cuốn vở xuống: “Ừm, về chỗ đi.”
Lục Cảnh bối rối, cầm vở về, âm thầm thở phào một tiếng.
Đối với một học sinh mà nói, thời gian trôi qua một tiết dù chỉ có bốn lăm phút, nhưng với chúng là tựa như bốn lăm thế kỉ trôi qua.
Ấy, đấy là với môn mà chúng căm hận đến tận xương tủy mà thôi.
Tuy Hóa khô khan, nhưng dưới sự dạy bảo của thầy Lam – người mà chúng yêu mến, chỉ hận không thể gặp mỗi ngày, tiết Hóa lại trôi qua một cách nhanh chóng mà vui vẻ.
Lam Y Dạ trước khi ra khỏi lớp, nói: “Hạ Vy, ra ngoài gặp thầy một lát.”
Dưới ánh nhìn mãnh liệt của đám bạn, Hạ Vy gật đầu: “Vâng ạ.”
Lục Cảnh gấp vở lại, bàn tay hơi co lại.
Gì chứ? Sao tự dưng cậu lại cảm thấy bức bối nhỉ?!
Lam Y Dạ đứng ở hành lang trước lớp, Hạ Vy vừa ra, anh liền bảo: “Hạ Vy, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Hạ Vy nói: “Vâng.”
Lam Y Dạ hỏi: “Chiều qua Y Y cùng em ra ngoài làm gì? Lúc đi con bé vui lắm, lúc về anh thấy tâm trạng còn bé không tốt.
Chuyện gì xảy ra thế?”
Cô im lặng một lát rồi trả lời: “Y Y đi casting để đóng phim.
Cậu ấy bảo mình làm vô cùng thuận lợi.
Cậu ấy không nói với anh sao?”
“Casting?” Lam Y Dạ cau mày: “Được rồi.
Anh biết rồi.
Cảm ơn em.”
“Vâng!”
Việc Y Y đi casting, dám chắc là giấu giếm mà đi.
Hình như có vẻ, việc Y Y dấn thân vào giới giải trí không được người nhà chấp nhận, ngược lại còn bị phản đối thì phải.
Hạ Vy tặc lưỡi, xoay người trở vào lớp.
Tiết sau là tiết thể dục, trường nào cũng thế, lúc nào cũng vậy, khởi động xong thấy không có việc gì làm lại bắt chạy.
Tất nhiên Thanh Vũ khác rồi, nam nữ bình đẳng, số vòng phải chạy so với ở trường cũ chỉ có hơn chứ không có kém.
Hạ Vy đối với việc này, mỉm cười, bụng chửi thề.
Hạ Vy dù ở đâu cũng chẳng phải học sinh ngoan ngoãn, đoan chính, tuân thủ nghiêm ngặt, ăn gian thì vẫn ăn gian như thường thôi.
Các bạn học đối với sự trơ trẽn này của Hạ Vy, mắt nhắm mắt mở, ngoảnh mặt làm ngơ.
Từ đầu đến giờ, Hạ Vy luôn có cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm mình.
Vừa thong dong đi bộ, vừa ngẩng đầu lên nhìn.
Ngay tức khắc liền nghênh đón ánh mắt không chút kiêng kị của Vương Doãn Kha từ trên lầu ba nhìn xuống qua ô cửa sổ.
Bị bắt gặp, hắn chẳng tỏ vẻ bối rối gì, mỉm cười rất chi là tự nhiên.
Hạ Vy lập tức cảm thấy không đúng.
Bây giờ rõ ràng là giờ học, sao trông Vương Doãn Kha cứ như là lớp hắn được nghỉ hoặc tự học tiết này vậy.
“Vương Doãn Kha, tôi thấy em càng ngày càng không xem tôi ra gì rồi.” Thầy giáo phi viên phấn về phía hắn, hắn thân thủ nhanh nhẹn liền an toàn né tránh thành công.
Ông thầy tức muốn phun lửa ra từ miệng: “Em có còn xem đây là trường học không hả? Em tưởng mình đang ở nhà à? Tôi ở trên bảng nói muốn rát họng, em…!em lại dám ở đấy không tập trung nhìn ra ngoài.
Rõ ràng trước kia là một học sinh xuất sắc, ngoan ngoãn, giờ lại thành cái dạng này, em có cảm thấy xấu hổ không hả? Em làm tôi hết sức thất vọng.
Cái bản mặt không biết ăn năn hối lối đấy là sao hả? Hả?”
Vương Doãn Kha đối với một tràng mắng chửi dài gần một sớ đấy, duy trì nét mặt lạnh nhạt thờ ơ như bình thường, thậm chí nghe tai này lọt sang tai kia.
Y chang nước đổ lá khoai.
Lớp Hạ Vy sau khi chạy đủ, thầy giáo liền dặn lớp trưởng trông coi lớp, còn mình thì chuồn đi đâu mất tiêu.
Lục Cảnh đứng trước đội ngũ ngay ngắn của lớp mình, phất tay: “Tất cả giải tán hết đi, muốn làm gì thì làm nhưng không được chạy ra khỏi khuôn viên sân nghe chưa?”
Nhưng chẳng một ai đáp lại cậu cả, mọi người ồn ào trao đổi với nhau, nhanh chóng tản ra thành từng tốp.
Có bạn học chạy tới khoác vai Lục Cảnh, lôi lôi kéo kéo cậu đi cùng đám bạn.
Hạ Vy đảo mắt một vòng, đột nhiên đi về hướng một cái cây lớn, nhìn nhìn xung quanh thấy không ai chú ý mình.
Hạ Vy xoa xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ, tặc lưỡi một cái rồi nhún người nhảy lên cành cây to cách mặt đất chừng ba mét.
Vậy mà thật sự nhảy lên được.
Cô vỗ vỗ cành cây, cảm thấy nó khá vững chắc, lúc này mới từ từ nằm xuống, nửa thân người trên dựa vào thân cây, tay chắp sau đầu, hai chân thì một chân co chân duỗi.
Ánh nắng lọt qua tán lá cây, chiếu lên người thành từng vệt lốm đốm, cô nhắm mắt lại.
Ừm, chỉ nhắm mắt một lát thôi, không được ngủ quên.
Không lâu sau, lớp 11A3 phát hiện, bạn học Lâm Hạ Vy không biết chạy đi đâu rồi, ngang nhiên cúp tiết tiếp theo.
Tiết tiếp theo hết, học sinh liền ùa nhau ra chơi.
Hạ Vy toàn thân ê ẩm, mơ mơ màng màng xoay người trở mình.
Ngay lập tức liền giật mình mở to mắt, cô quên mất, hiện tại mình đang ở trên cây, cái trở mình này, chẳng khác nào tự sát, không chừng từ trên này rớt xuống gãy chân cũng chẳng có gì là lạ.
Cứ ngỡ giây tiếp theo sẽ ăn một cái ngã dập mông đau lắm, nhưng không, toàn thân lại nhẹ bẫng, cô lúc này chắc chắn mình không sao, he hé mở mắt.
Vương Doãn Kha ôm cô, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Sao cái tật thích ngủ ở trên cây của em cứ không chịu sửa ấy nhỉ?!”
Hạ Vy mở tròn mắt, câm nín không nói được lời nào.
Hắn từ từ thả cô xuống, khi chân chạm đất, Hạ Vy mới phát hiện mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt kì lạ, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác xấu hổ nho nhỏ.
Nhưng đột nhiên lại thấy đám ngươi vây quanh như bị dọa cho giật mình, sắc mặt ai nấy đều khẽ biến, nhanh chóng xoay người bỏ đi như chưa có gì xảy ra.
Hạ Vy ngẩng đầu nhìn Vương Doãn Kha, vẫn thấy hắn mỉm cười ôn nhu nhìn mình.
Cô nheo nheo mắt hoài nghi, có quỷ mới tin hắn không lén lút giở trò gì sau lưng cô.
“Cuối tuần này em rảnh không?”
Hạ Vy đáp: “Em rảnh! Sao thế?”
Vương Doãn Kha im lặng một lát, nói: “Vậy đến nhà anh chơi nhé, ba anh muốn gặp em.”
Hạ Vy lập tức cười ngả ngớn: “Ai ya, cái này có được coi là ra mắt ba chồng tương lai không ta?!”
Hắn cũng phì cười, vành tai hơi ửng đỏ lên, ho khan một tiếng rồi nói: “Ừm, ra mắt ba chồng, em nói kiểu gì chẳng được.
Nhưng em nói xem, anh đến nhà em nhiều lần như thế cũng chưa gặp ba em lần nào, em có phải cũng nên sắp xếp một hôm để anh ra mắt ba vợ không?”
“Anh có biết xấu hổ không thế?” Ngừng một chút, nói tiếp: “Vậy anh cho em địa chỉ nhà anh đi.”
“Không cần, hôm đó anh đón em.”
Hạ Vy nói: “Vậy sao được.
Anh ở nhà đi, để em tự đi.
Mà em có cần chuẩn bị cái gì không?”
“Em nói xem, nhà anh thiếu cái gì?”
“Thiếu em nè!” Cô tự tay chỉ vào mình, bản thân cũng không dằn được mà cười tít mắt.
Vương Doãn Kha thoáng ngỡ ngàng, sau cũng mỉm cười.
Mãi đến khi chuông reo lên, Hạ Vy mới chịu về lớp của mình.
Đám bạn vừa lấp ló thấy bóng dáng cô ở cửa, bắt đầu nhao nhao lên.
Song, lại có hai bạn nam đứng trên bục giảng, bạn này bế bạn kia, nhìn nhau rất đắm đuối.
Hạ Vy ngẩn người ra, không hiểu gì cả, đã nghe bạn nam đứng bế nói: “Em có sao không?”
Nếu có thể chèn thêm hiệu ứng nền, chắc chắn phải là nền màu hồng lấp lánh với những bông hoa.
Bạn nam được bế chắp hai tay trước ngực, e thẹn, the thé đáp: “Học…!Học trưởng! Em…!Em không sao đâu.
Người ta không sao thật mà, anh buông người ta xuống được không?”
Một tràng cười vang lên, Hạ Vy cũng nhịn không được mà phì cười.
Cái đám này, cô cứ tưởng học sinh trường Thanh Vũ nếu không phải mọt sách nhạt nhẽo, thì chính là điêu ngoa tùy hứng không xem ai ra gì, hóa ra, lại còn tồn tại đám mặn mòi này.
Có bạn học hỏi: “Hạ Vy, cậu và học trưởng rốt cuộc là mối quan hệ giống như bọn tớ nghĩ không vậy? Thì…!Nói một cách huỵch toẹt ra, cậu và học trưởng đang yêu nhau hả?”
Hạ Vy trả lời không chút suy nghĩ: “Ừ!”
“Trời, cậu mới chuyển đến mà, sao cua được học trưởng nhanh vậy?!”
“Ya, cậu thật sướng nha.
Mà này, thế cuối cùng là cậu tỏ tình trước hay học trưởng tỏ tình trước vậy?”
Hạ Vy đối với vấn đề này, hồi lâu sau vẫn không biết nên đáp kiểu gì.
Kiếp trước không nói làm gì, nhưng kiếp này, lần ở thành phố D, hắn chưa kịp nói hết câu, đã bị cô chặn họng, vừa hay khiến hắn nuốt phần trọng tâm câu nói xuống, vậy có được tính là tỏ tình không? Không không không, vậy là không được tính rồi..