Phó Hải – một người anh em kết nghĩa của cha cô ngày xưa đã hy sinh mọi thứ để chăm sóc cho cô như lời hứa hẹn ngày xưa của tình anh em bọn họ.
Ông xem cô không khác gì con gái ruột của mình, nhưng vì suốt thời gian qua, ông sống trong đau khổ, dằn vặt bản thân mình vì những chuyện trong quá khứ nên chưa lần nào ông ra khỏi nơi này.
Nhưng….chắc có lẻ phải dành một ngày để nhìn ngắm ánh bình minh rồi.
Với ông, sự có lỗi với cha cô gấp ngàn lần khi đẩy chính cô vào con đường này.
Tương lai cô có thể xem như chấm hết không? Sau này cô có thể tìm được hạnh phúc mới, đúng chứ? Nghe cô nói đến việc muốn mình đưa cô lên lễ đường, ông có chút lo lắng.
“ta như thế này, liệu…”
“chú Hải là tuyệt nhất!”
Cô cứng rắn, mạnh mẽ, đôi lúc lại kiên cường, nhưng đứng trước mặt người thân mình, cô thật ra cũng chỉ là cô gái yếu đuối và cần được chở che thôi.
*******
Cô trở về căn nhà hiện tại của mình, mọi thứ đều đúng nghĩa đơn độc.
Không gian vắng lặng, chẳng có ai để bầu bạn, nhưng cô dần quen với nó rồi.
Cô nhớ lại lúc nãy Hà Nhiêm Ấn đưa cô về nhà.
Từ cái cách anh đưa cô ra xe, đến cái cách ân cần có chút khó hiểu của một người quân nhân khiến cô có đôi lần ngây người ra.
Cô không muốn kéo anh vào việc này, thật lòng không muốn.
Ngay từ ban đầu gặp anh, cô đã lặng nhìn anh ngay từ ánh đèn sân khấu.
Khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn vào cô, cô bất giác cuối mặt xuống để tránh cái nhìn chăm biếm của những đàn ông đến phòng trà để giải khuây.
Nào ngờ, anh chính là Hà Nhiêm Ấn – con trai của Hà Ưng!
Cô nhớ lại
“thiệt cho cô rồi”
Anh vừa nói vừa lái xe, nhưng vẫn không nhìn cô lấy một lần.
Cô bật cười
“đàn ông như anh, chắc là tuyệt chủng cả rồi”
Cô nghe rõ tiếng lá rơi bên ngoài, tiếng gió đập vào cánh cửa xe
“những đường dây liên tiếp nhau, cô nắm được nhiều chứ?”
Cô không nghĩ ở bên cạnh một người đàn ông cứng nhắt này lại có nhiều thứ khiến cô cười đến vậy.
“anh đang nói chuyện với phụ nữ bằng chính trị đó à?”
“tôi….”
Giọng nói trầm ấm của Hà Nhiêm Ấn khiến cô cảm nhận được mình dường như có sự che chở, bảo ban…cảm giác thân quen lắm.
“anh yên tâm! Tôi nói là sẽ giúp anh và ngay cả anh cũng phải hứa là lại tôi đấy! Đừng quên!”
Cô nhìn ra bầu trời đầy mây.
Lạ nhỉ? Đêm khuya vậy rồi mà vẫn còn mây sao? Nền trời đo đỏ, thu hút nhỉ?
“anh là Đại soái thật à?”
“ừm”
“công việc anh nhiều lắm?”
“không đến nổi”
Cuộc trò chuyện có phần nhàm chán nhưng cũng đỡ hơn những lời tán tỉnh từ các cánh đàn ông có mặt trong phòng trà ngày ngày nói chuyện ve vản cô.
“cậu thanh niên khi nãy chẳng phải là Trung Tướng sao? hai người có vẻ thân thiết đó.”
Tay anh bẻ lái sang phải, giọng nói vẫn cất lên đều đều.
“Lệ Túc là em trai họ của tôi” – nhìn sang cô – “cô không lo lắng Cơ Hoàng Tuấn sẽ có phản ứng gì sao?”
Nhắc đến Cơ Hoàng Tuấn, từ sau hôm ấy trở đi cô liền không thấy bóng dáng anh ở đâu nữa.
Nghe nói là bọn Nhật phát hiện anh trộn hàng vào kho, gây tổn thất nên phải giải quyết một số vấn đề.
“chúng tôi có là gì đâu”
Cô trả lời một cách ngây ngô.
Đúng mà! Cô và tên đó có quan hệ gì đâu chứ? Một tên đào hoa chỉ biết vâng lời theo cha mình mà làm biết bao nhiêu chuyện không hay.
Thấy anh không trả lời, cô tiếp tục.
“Cơ Châu Kiệt thật sự không nằm trong bọn Nhật gài vào đâu!”
Việc này mới đáng để anh chú ý, anh liền trả lời ngay lập tức.
“thật?”
“đúng! Bọn Nhật có đôi lần đến phòng trà và vào phòng VIP, trong số họ không hề có Cơ Châu Kiệt.
Cuộc họp đó rất quan trọng, nên những ai là phe họ bắt buộc phải đi”
Nói đến đây cũng có phần đáng tin vì Trương Lệ Tường là cô đào nổi tiếng trứ danh ở đó, phòng VIP đương nhiên không thể vắng mặt cô được.
Nhưng để hoàn toàn tin tưởng, phải có sự kiểm chứng lại rõ ràng.
“anh và Từ Lộ Hà?”
“không quen”
Người đàn ông này là khúc gỗ hay sao? Trả lời câu nào cũng không ngọt ngào bằng cách trả lời về quân sự vậy?
“à…”
Vừa kịp lúc đến nơi, cô xuống xe và không quên cuối đầu cảm ơn việc anh làm cho cô tối nay.
Hứa hẹn sẽ cùng nhau tạo nên một kết quả tốt.
Ngồi trong phòng tắm, đầu óc cô vẫn không thể nào không nhớ đến cảnh tượng đó.
Thật sự là “nhung nhớ”, không…không thể nào…cô phải tập trung đến việc mình cần làm!
***********
Lệ Túc chạy ùa vào phòng anh mà không chút phép tắc
“anh…anh….”
“có chuyện gì?”
Dường như Hà Nhiêm Ấn vẫn chưa biết chuyện này
“hơn 20 quân sĩ của chúng ta bị dính vào vùng đất có bom của bọn Nhật vừa hy sinh”
Chuyện này…!sao lại có thể chứ! Anh không tin! Quân sĩ được huấn luyện rất kĩ về kĩ năng này, tại sao lại có chuyện không hay này xảy ra?
“may cho đoàn quân đã nghe theo lệnh chỉ huy của Lục Cẩm Tiêu chia thành hai nhóm: nhóm theo Lục Cẩm Tiêu, nhóm còn lại đi theo Cơ Châu Kiệt.
Nếu không thì số lượng đã tăng lên gấp nhiều lần rồi!”
Nghe đến đây, anh không giữ nổi bình tĩnh trong người.
Lập tức tiến hành đi điều tra đường đây khác đang lãng vãng đâu đây mới có thể nắm rõ thông tin bước đi của quân đội như vậy.
“Nhiêm Ấn, anh khoan đi đã, anh biết chuyện gì ngoài việc đó chưa?”
Hà Nhiêm Ấn dừng chân lại, tay vẫn còn cầm chiếc áo khoác
“có chuyện gì quan trọng bằng chuyện này?”
“bọn Nhật đưa một số người biểu tình vào lãnh thổ của họ lên giàn thiên đang chờ xét xử đó.”
“ở đâu?”
Giọng nói rõ tỏ, rõ bản lĩnh khi thấy sự yên bình của dân chúng không còn.
“ở ngay bến cảng, anh nhanh chân đến đó thì còn kịp! Chúng ta nhanh đi thôi!”.