“Sợ? anh nghĩ tôi sợ điều gì? ắt hẳn anh đang lo khi thấy tôi thì anh và cha không nhúng tay vào được một số việc thối nát kia nữa? anh yên tâm, Cơ gia là Cơ gia, tôi là tôi, tôi và Cơ gia đã từ lâu không còn mối quan hệ nào nữa.
Chào anh!”
“Chết tiệt, rồi sẽ có ngày mày về lại đây và xin cha tha thứ!”
Cơ Châu Kiệt không đáp lại mà cứ tiếp tục đi vào buổi hôn lễ.
Có chút tức giận, hụt hẫng đan xen, người mình từng xem là gia đình, là chỗ dựa thì nay chẳng khác gì biến thành một con người khác.
Báo chí thay nhau viết đề tài về đám cưới này, ai nấy đều tốn giấy mực để viết cho thật chau chuốt để bán được số lượng báo lớn.
Hoàn toàn không thể ngờ, Hà gia từ xưa đến nay rất ít khi để lộ thông tin trong gia đình ra ngoài, nay lại làm một phen kinh hồn như thế, nhưng mọi người lại thích thú với việc này.
Họ còn truyền tay nhau sau khi báo được bán ra ngay tức khắc, tốc độ truyền tin từ các nhà báo phải nói là rất-nhanh-gọn-lẹ.
Ai nấy đều tấm tắc khen Hà Nhiêm Ấn và Trương Lệ Tường là cặp đôi trời phú.
Đương nhiên việc này Từ Lộ Hà chưa biết, nếu đến tay cô không khác gì trở thành một cuộc chiến tranh lạnh.
Cô có thể làm bất cứ điều gì để “nhổ gốc” từng người cản trở mình.
Trong buổi lễ, Trương Lệ Tường có nói vài chuyện với chú Hải, đêm nay là lúc thích hợp để đi tham thính buổi họp quan trọng ở Cơ gia mà lần trước cô sơ ý bỏ lỡ giữa chừng, lại còn khiến Hà Nhiêm Ấn nghi ngờ.
May mà cô nhanh trí, nếu không thì kế hoạch khó có thể đạt được.
“con định đi trong đêm nay à? Làm vậy có thể người nhà họ Hà sẽ nghi ngờ” – chú Hải có chút lo lắng.
“chú cứ yên tâm, những việc con làm con rất cân nhắc, đêm nay là đêm quan trọng để nắm được tình hình của Cơ Trinh ra sao!” – cô nói bằng giọng chắc nịt.
“dù sao an toàn và cẩn trọng phải nằm hàng đầu, đừng làm điều gì quá mạo hiểm.
Hay chú cho một vài người theo con, như vậy chú yên tâm hơn.”
“không cần đâu chú! Chúng ta càng ít người thì càng đỡ gây chú ý, cứ để việc này cho con.”
Đêm nay là đêm mà Cơ Trinh cùng bọn Nhật bàn tính kế hoạch, chúng rất ít khi lộ diện, nhưng khi có cuộc họp quan trọng, ắt sẽ có thông tin bí mật.
Lần trước do cô sơ xuất, nhất định lần này phải thành công.
Cô cũng xuất thân từ con nhà cách mạng, ngoài việc vừa trả thù và minh oan cho cha, cô còn muốn giải trừ các tổ chức đứng sau làm náo loạn yên bình của quốc gia.
Cô không ngại thử thách hay bất kì điều gì, nhìn bên ngoài, cô có vẻ như một tiểu thư đài các, không thể trói chặt một con gà, nhưng từ nhỏ, cô đã được cha và chú Hải dạy võ, có thể tự phòng thân mình được.
Quan khách dần thưa đi, cũng chính là lúc cô trở thành một người trong gia đình của Hà Nhiêm Ấn.
Nhắc đến anh, cô mới nhớ ra, hôm nay dường như anh không hề đề phòng hay có chút phản ứng nào khác lạ, giống như…anh hoàn toàn là một con người bình thường như bao người.
Cô có chút không quen với việc này.
Anh không thấy sự kỳ hoặc gì sao? Trong buổi lễ này, ngoại trừ những người máu mặc ra thì hầu hết là các thương buôn thường lui ra ghé vào phòng trà cô ngày trước.
Biết là ở đây rất nhiều vệ sĩ, có thể ra ứng nguy kịp thời, nhưng…sự bị động của anh làm cô thắc mắc không ngừng.
Cô nhìn anh một lúc lâu, bất ngờ, anh đáp lại bằng cách nhìn lấy cô âu yếm.
Có chuyện gì vậy chứ? Không…không…chắc là cô nhìn nhầm thôi.Bản thân Lệ Tường còn chưa quên được nụ hôn ban nãy, và hành động dứt khoát của anh đối với cô.
Nếu hôm nay đi cùng anh vào lễ đường không phải là cô, mà là Từ Lộ Hà thì anh sẽ làm như vậy chứ? Khoan đã…hình như Hà Nhiêm Ấn đang tiến gần cô.
“xin lỗi, tôi không biết giải thích với cô như thế nào về việc lúc nãy.”
Anh làm nhiều chuyện còn kinh khủng hơn chuyện này nhiều, chỉ vì 1 nụ hôn mà anh phải đích thân đến xin lỗi cô ư?
Câu nói này khiến cô nhớ lại khoảnh khắc đó, là anh chủ động hôn cô, cô chưa kịp định thần lại vì sao mình đứng đây cùng anh thì đã bị môi anh chạm vào đôi môi nhỏ của mình.
“anh..anh…không cần xin lỗi đâu” – cô lúng túng.
“cô có cảm thấy điều gì kì lạ không?”
Anh không muốn làm cô khó xử, liền nói sang vấn đề khác và cũng là mấu chốt quan trọng.
Cô nhận ra ngay anh đang nói đến điều gì, lập tức gật đầu trả lời.
“có phải anh muốn nói đến các thương lái kia không? trong đó có 1 người rất đỗi quen thuộc với tôi”
“người đó tôi cũng từng gặp qua, là Tiền Độ Chư.
Nhưng hình như hắn không có chút nào đáng nghi.”
Dù bên ngoài bình tĩnh, không mấy cảnh giác và theo dõi, nhưng Hà Nhiêm Ấn có những đặc thù của một người quân nhân, anh biết ứng phó ra sao đối với những tình huống này dễ như trở bàn tay.
“khi này có một người phục vụ cầm lấy tờ giấy từ tay của Tiền Độ Trư” – cô nhấn mạnh.
Thấy Hà Nhiêm Ấn không phản ứng gì, cô cố gắng giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể.
“nếu tờ giấy đó là một thứ gì đó nguy hiểm…”
“đó chỉ đơn thuần là dò la tin tức thôi” – Hà Nhiêm Ấn khẳng định.
Anh cũng thấy người phục vụ kia lấy tờ giấy từ tay Tiền Độ Trư một cách điệu nghệ, nếu không ai để ý thì cũng không biết đó là gì.
Kịp thời phản ứng, anh đã tạo ra “hiện trường giả” và tráo được tờ giấy trong tay của người phục vụ đó.
“đây” – anh đưa cho cô.
“anh lấy được luôn sao? Anh…” – cô hết lần này đến lần khác ngạc nhiên về anh, còn chuyện gì có thể qua mắt được anh nữa không chứ!
cô vội mở tờ giấy ra xem, bên trong là một chuỗi kí tự “T8gC4T5”.
Nó ám chỉ cái gì chứ?
“anh đoán ra được là gì chưa?” – cô nhìn anh.
“tạm thời thì chưa, nhưng đây cũng không quá khó để đoán ra.
Người như Tiền Độ Chư không phải quá khó đối phó.”
Cô hơi thở dài, đây không phải là kí tự bình thường vì ở góc phải có kí hiệu K, chắc chắn vụ việc này có đường dây hết.
Không đơn thuần chỉ là một kí tự mua vui.
Trước mắt, đêm nay cô cần giải quyết xong việc ở nhà Cơ Trinh thì may ra có manh mối liên quan đến Chu Tam.
“tiệc tàn rồi, về thôi, đừng quan tâm nhiều, rồi sẽ có cách giải quyết.”
Anh nhìn thoáng lấy cô, biết cô đang trăn trở điều gì.
“ừm”.