Hắn đưa tay xuống, đấm thật mạnh vào mặt Bạch Cẩn.
Hành động nhanh chóng, dứt khoát khiến cho Ái Chi và mẹ đứng cạnh không kịp hình dung ra nỗi!
– các người muốn làm gì thì tùy!
Nói rồi hắn bỏ đi, chẳng quay mặt chào ai lời nào.
Còn Bạch Cẩn, anh biết bản tính của anh trai mình từ đó đến giờ không thay đổi nên không trách mắng một lời nào.
Quá lo lắng, bà Lâm Bích – mẹ của cô chạy đến đỡ anh dậy rồi hỏi ngọn ngành
– ta thấy hai con gặp nhau là sung khắc, có ẩn khúc gì sao?
Bạch Cẩn gượng ngồi dậy, đưa bà đến bàn rồi mời bà ngồi xuống.
Anh chẳng muốn giấu chuyện này, vì tất cả mọi người đều đã biết hết sự việc năm đó
(kể lại: Khi Bạch Niên Tử lên 3 tuổi.
Bạch gia xảy ra nhiều sự cố nghiêm trọng, nhưng may mắn là mọi thứ đều vượt qua hết.
Năm đó, vì đi đường nhập nguyên liệu ở xa.
Bạch Tôn Từ – cha của anh và Niên Tử đã bị đánh mất hết tất cả tiền buôn, cũng may lúc đó gặp được Lâm Châu Thuy – mẹ của anh giúp đỡ.
Suốt nhiều tháng trời, cả hai có nảy sinh tình cảm với nhau.
Sự đời nào hay, cha anh trở về với biết bao nhiêu niềm hy vọng về tương lai mới của Bạch gia, đồng thời lúc đó dắt mẹ anh về ra mắt….!Một thời gian sau lúc anh ra đời, bà Hạ Ủy – mẹ của Bạch Niên Tử sinh bệnh trong tâm mà qua đời.
Kể từ lúc đó, Bạch Niên Tử có ý thức rằng chính sự xuất hiện của mẹ anh và chính anh đã làm nhà tan cửa nát cho hắn)
– suốt bao nhiêu năm nay, con hiểu ra…!mình đúng là kẻ sinh ra chỉ để phá hoại mọi thứ.
Chưa làm được điều gì nên trò cả
– phận nữ nhân, bến đục bến trong nào biết được! Con đừng buồn vì hoàn cảnh bản thân…!Tiểu Ái, con mau lấy trứng gà lên đây
Ái Chi đã đi mất hút từ lúc nào không hay.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Cô chạy mãi, chạy mãi để không ai thấy mình đang khóc.
Cô mệt mõi, bất lực trước mọi thứ.
Cô đúng là kẻ ngốc mà.
Cô không hình dung ra bản thân mình đang làm gì nữa…!
Bạch Cẩn với cô là một tri kỉ, một người tâm giao, một huynh đệ chí cốt.
Bạch Niên Tử lại là người giúp đỡ cô, một ân nhân mà suốt đời này cô mang ơn không xuể….!
– mày ngốc thật…!mày ngốc thật đó….!
Cô đứng bên góc đường, nước mắt ướt đẫm trên mi.
Bất ngờ trời đỗ một cơn mưa to như trút nước.
Cô cười, nụ cười hả hê trong cơn mưa, để khi có ai lỡ nhìn thấy cũng chẳng biết cô đang khóc bíc cô đang khóc vì điều gì
– —————————————————————————————————————————–
– à, chào cậu Cẩn…!- tiếng ly rượu va vào nhau
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của buổi triển lãm doanh nghiệp ở Paris.
Đêm nay là một đêm có lẽ khá hoành tráng.
Vì có thêm một đại thiếu gia “làng chơi” nổi tiếng: Cẩn Đình Long
– thật vui khi biết phu nhân của Vĩ gia củng ở đây
– cậu đợi một chốc, tôi gọi con gái rượu của tôi ra đây để chào cậu
Bà nháy mắt ra lệnh cho đám người kia đưa Vĩ Ngạ qua đây để “ra mắt” với Đình Long.
Vĩ Ngạ lúc này mặc một chiếc đầm dạ hội đuôi cá ôm sát cơ thể, lộ rõ vòng eo thon nhỏ, mảnh mai với làn da trắng tinh khiết
Cô e ấp, rũ rượi đi đến bên bàn theo sự chỉ định
Đình Long không chớp mắt, nhìn Vĩ Ngạ say đắm.
Đây là lần đầu tiên anh thấy tận mắt “mỹ nhân” của các tạp chí lớn xuất hiện trước mặt mình.
Trước giờ, những cô gái xinh đẹp qua tay anh biết bao nhiêu rồi, nhưng đây…!với Vĩ Ngạ lại là một đáp án khác
Anh chủ động bước đến, nhẹ nhàng cầm theo cành hoa hồng đỏ tặng cho cô
– hai người cứ tự nhiên.
Ta có việc đi trước
Một mình cô đứng đây với người lạ mặt này, cảm giác khó chịu bắt đầu trổi dậy
– cô tên Vĩ Ngạ đúng chứ? Một mỹ nhân của những bài báo lớn và quan trọng nhất, mọi người hay gọi nôm na là “người tình của sói Bạch”?
Cái tên này đúng là không biết ăn phải thứ gì, phát ngôn ngông cuồng, không cẩn trọng với nữ nhi trước mặt.
Xem ra đây không phải là một tay vừa
– thì sao? – câu trả lời có phần khinh thường dành cho Đình Long
Anh chẳng màn đến, việc trước mắt là làm sao chiếm trọn trái tim của người con gái phía trước mắt mình.
Nhưng dính phải lão Bạch Niên Tử, anh cũng hơi “khiêm nhường”
– thay vì là người tình của Bạch Niên Tử, thì sao cô không nghĩ gả vào nhà Cẩn gia? Đường đường chính chính ra oai thị vệ khắp nơi
– gả sao? hừ…!cóc nhái!
“cóc nhái”? Có vẻ như những lời nói của cô bắt đầu khiêu khích sự chiếm đoạt của anh.
Anh vẫn bình tĩnh trả lời
– tôi có thể cho cô gấp ngàn, gấp vạn…!có khi gấp cả tỷ lần hạnh phúc.
Mà tôi củng chẳng lo gì xa! Cô biết gì chưa?
– …!
– chắc là không rồi! Vĩ tộc cô đã cho người đăng tin chính thức là “cô và Bạch Niên Tử đã chấm dứt mọi quan hệ”, chưa hết…!còn có cả đoạn ghi âm của cô trong đó nữa.
Sau vài phút, thông tin đó sẽ được tung khắp trang báo ở Thượng Hải
Cái gì chứ? Có chuyện này nữa sao? Hai chân cô bắt đầu đứng không vững, nhịp tim tăng dần lên, hơi thở khó chịu.
Cô không nhớ bản thân mình đã nói gì, làm gì.
Tại sao lại có đoạn ghi âm đó mà gia đình cô có thể nói tung là tung ngay được.