Lớp học đang ồn ào như cái chợ vì được trống tiết bỗng dưng im bặt, đến 1 tiếng thì thầm cũng không có. Tất cả cũng chỉ tại cái cảnh tượng trên cả bất ngờ vừa đập vào mắt họ. Hơn 30 đôi mắt mở to hết cỡ như sắp rớt ra ngoài đến nơi. Đặc biệt là Kan, phải nói là cậu sững sờ với cái điều mà mình đang chứng kiến.
Nó và Bun đang nắm tay nhau bước vào lớp, lại còn nói nói cười cười vô cùng vui vẻ và hình như… nó vừa mới gọi Bun bằng anh. Như vậy quả thật không thể bình thường, chẳng lẽ… nó và Bun đã… không thể, điều đó Kan còn chưa 1 lần nghĩ tới cho dù biết Bun cũng như cậu đều rất yêu nó, nhưng chẳng lẽ Bun đã tỏ tình và nó nhận lời nhanh thế sao? Cậu không hề muốn tin điều mà cậu đang hình dung là sự thật, lúc nãy nó bảo đi đâu đó với Bun làm cậu đã thấy có gì đó hơi kì lạ nhưng cậu thật sự không ngờ lại là chuyện này. Không thể tin được, trái tim cậu đang dần bị bóp nghẹt, mỗi giây trôi đi lại như thêm 1 phần đau đớn, bàn tay Kan xiết chặt đang khẽ run lên. Cậu đang ghen… hay đang tức giận? Nhưng vì điều gì chứ? Cậu đâu có cái quyền đó, vì nó với cậu vốn cho đến giờ vẫn chỉ là 2 chữ ”bạn bè” không hơn không kém. Và chẳng phải cậu và Bun cũng đã hứa sẽ tôn trọng quyết định của nó và luôn chúc phúc cho nó dù người nó chọn là ai sao? Vậy thì giờ cậu phải vui vì nó đã tìm được hạnh phúc và hạnh phúc của nó chính là người bạn thân của cậu chứ. Sao cậu lại thấy đau thế này? Không được, cậu không được phép làm nó và Bun khó xử, nhất định cậu phải làm thế…
Kan cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cậu đứng bật dậy bước nhanh ra khỏi chỗ, tiến lại ngay trước Bun và nó vẫn đang cười đùa:
– Bun, tớ cần nói chuyện với cậu. Tớ mượn Bun 1 chút, được chứ Bi.
Nói rồi Kan lôi tuột Bun đi không để nó kịp hiểu gì, bóng 2 người đã khuất sau cửa lớp mà nó vẫn nhìn theo ngơ ngác. Chẳng hiểu gì hết, nó nhún vai ngồi vào chỗ của mình rồi quay xuống Bin:
– Bin, Kan bị sao vậy, kì kì gì đâu? Mà mọi người nữa, làm gì nãy giờ nhìn em ghê vậy?
PHỊCH… BỊCH… 1 số ”thành phần” đã lộn ngay xuống đất khi nghe xong câu hỏi rất chi là hồn nhiên của nó. Bin nhìn nó lắc đầu cười khổ, anh không biết phải nói gì với cô em họ ”ngốc nghếch” này nữa:
– Hơ… ai cũng kì vậy trời, không thèm hỏi nữa, em ngủ đây.
Vậy là nó gục đầu xuống bàn ngủ luôn không cần quan tâm đến biết bao ánh mắt đang nhìn nó tràn trề lòng ”khâm phục” vì độ hồn nhiên đạt lever siêu cấp của nó.
*Cùng lúc này, dưới sân sau.
Hai chàng trai mang 2 vẻ đẹp riêng biệt nhưng được đánh giá chung bằng 1 từ ”hoàn hảo” đang đứng cạnh nhau làm vẻ đẹp thiên nhiên xung quanh đều bị lu mờ.
Không khí có vẻ không mấy thoải mái, cả 2 vẫn im lặng cùng nhìn về 1 hướng… chân trời.
Bất chợt… BỤP… Bun loạng choạng ngã xuống đất sau khi nhận được cú đấm đầy uy lực của Kan. Đưa tay khẽ quyệt đi giọt máu đỏ tươi vừa rỉ ra ở khóe môi, Bun đứng thẳng dậy. Cậu nhìn Kan, cái nhìn bình thản đến lạ, cứ như thể cậu đã biết trước điều Kan sẽ làm với mình. Bun bước thêm 1 bước lại gần Kan hơn và BỤP… lại 1 cú đấm nữa, không hề thua kém cú ban nãy, nhưng lần này là từ tay Bun và đích đến là khuôn mặt đẹp trai của Kan.
Ngay sau đó là cuộc ”ẩu đả” giữa 2 chàng trai tuyệt vời này, Kan đánh Bun, Bun đánh trả, chẳng ai chịu nhường ai 1 cú nào, và dường như bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu kiềm chế đều được dồn hết vào 2 bàn tay rắn chắc ấy. Họ đánh không ngừng nghỉ cho đến khi cả 2 cùng kiệt sức phải nằm dài trên bãi cỏ xanh, hơi thở gấp gáp mệt mỏi. Đột nhiên Kan lên tiếng:
– Tại sao… tại sao cậu có được cô ấy rồi mà còn giám đánh lại tớ hả, lẽ ra cậu… phải đứng yên cho tớ đánh chứ.
Bun bật cười, 1 nụ cười có gì đó chua xót:
– Cậu thật sự nghĩ rằng Bi đã chấp nhận tình cảm của tớ???