Đã hơn 2 tiếng đồng hồ lòng vòng quanh mấy shop thời trang lớn trong thành phố khiến chân nó mỏi dã rời vậy mà Yến vẫn không chịu buông tha cho nó. Nhỏ hôm nay có gì đó rất kì lạ, không dưng bắt nó ”lon ton” chạy theo nhỏ hết shop này sang shop khác mặc dù nó đã nói là nó không cần mua đồ. Nhỏ chẳng thèm để tâm đến thái độ ”không mấy hợp tác” của nó mà cứ một mực bắt nó đi.
Hiện tại 2 đứa nó đang ”ngao du trong Stile, một shop quần áo lớn nhất thành phố. Chẳng hiểu nhỏ còn muốn mua gì nữa khi mà ngoài xe đã chất đầy hàng chục túi quần áo vừa mua ở mấy shop trước. Nó nhìn cái điệu bộ hớn hở của nhỏ mà chỉ muốn đấm ột phát vì cái tội làm nó trở nên ”thân tàn ma dại” như thế này. Nói có vẻ quá nhưng mà thật sự là nó rất mỏi chân, chẳng còn sức đâu mà chạy theo nhỏ nữa. Biết thế này ngay từ đầu dù nhỏ có đập đầu vào tường để uy hiếp nó thì nó cũng không đi đâu, thật là hối hận vì đã để lời ngon ý ngọt của nhỏ dụ dỗ nó đi theo nhỏ.
Nhưng mà dù sao cũng phải công nhận là đồ trong shop này đẹp thật (ặc, không đẹp mới lạ), từ hồi về nước nó đã đi mua sắm lần nào đâu, thế nên cũng chẳng biết mấy cái shop này ra sao nữa. Nhìn đâu cũng thấy toàn quần với áo treo súng sính trên giá, khỏi phải nói cũng biết chúng đắt cỡ nào, nhưng tất nhiên với chúng nó thì giá cả chẳng phải vấn đề. Chỉ có điều nó vẫn thắc mắc về thái độ kì lạ của Yến, tại sao mua hoài mua mãi mà vẫn còn đòi mua, hơn thế lại nằng nặc ép nó cũng phải mua 1 bộ thật đẹp, thật hợp và thật lộng lẫy. Để làm gì cơ chứ? Quần áo đẹp nó đâu có thiếu, váy hay đầm gì gì đó nó cũng có đủ cả, sao phải mua nữa?
Nhưng thôi kệ đi, đằng nào cũng mất công vào tận đây rồi, không mua thì biết làm gì bây giờ. Nghĩ thế nó cũng nhìn loanh quanh, đưa mắt vài vòng xem có bộ nào hợp với nó không. Nhưng hình như, bộ nào cũng đẹp hết, mặc lên người nó đảm bảo là chuẩn không cần chỉnh vì người nó vốn đã đẹp đến từng milimet, chẳng lẽ lại mua tất à? Nó đâu có rảnh mà na hết đồ trong cái shop này về nhà ngắm cơ chứ, cũng chẳng tìm thấy bộ nào đặc biệt ấn tượng.
– Đi thôi.
Đang mải mê ngắm thì giọng Yến vang lên làm nó giật mình.
– Đi đâu???
– Thử đồ.
– Tui đã chọn được cái gì đâu mà thử.
– Đây rồi.
Yến nói và dúi vào tay nó một chiếc váy màu lam dịu, nhìn thoáng qua cũng biết là vô cùng đẹp. Chẳng để nó nói gì thêm nhỏ ”hùng hổ” đẩy nó vào phòng thử đồ.
Hơn 5 phút sau nó bước ra cùng với chiếc váy mới, phải nói là vô cùng đẹp và hợp với nó. Thân váy đính những hạt chân châu lóng lánh ôm sát từng đường nét cơ thể làm nổi bật chiếc eo thon thả đầy quyến rũ. Bên dưới là những đường gen lụa đan xen những sợi kim tuyến nhiều màu rất bắt mắt, váy dài đến quá đầu gối, không quá ngắn nhưng vẫn tôn lên đôi chân dài đáng mơ ước. Dường như chiếc váy này được thiết kế dành riêng cho nó vậy, từ kiểu dáng, kích thước đến màu sắc đều thuộc về nó. Cũng phải công nhận là Yến rất có mắt thẩm mĩ và nhỏ cũng hiểu gu của nó nữa.
Hai đứa nó ra khỏi Stile để lại biết bao ánh mắt nhìn theo mà tiếc nuối.
Cũng đã hơn 7h tối, cuối cùng thì Yến cũng chịu cho nó về. Tất nhiên là nhỏ phải chịu trách nhiệm đưa nó về tận nhà rồi. Chẳng biết vì chiếc váy khi nãy quá đẹp hay vì lí do gì mà nhỏ nhất định bắt nó phải mặc luôn, lại còn bắt đeo thêm đôi dép cao gót 7 phân khi mà nó chẳng cần đeo gì cũng đã 1m74 rồi. Nói thật là nó không thích đeo cao gót cho lắm vì không thoải mái, ít nhất là nó không thể chạy nhảy tung tăng như nó hay làm được, đấy là chưa kể đến cái chân yêu quý của nó sẽ bị đau.
Thôi, có ấm ức thì cũng chẳng thay đổi được gì, nhìn cái mặt Yến ”sát thủ” thế nó đâu muốn lên thiên đường ngắm cảnh.
KÍT…
Chiếc xe thể thao đỏ chói của Yến đã dừng trước cổng nhà nó, 2 đứa bước xuống rồi nhỏ ra hiệu cho anh tài xế về trước.
– Ơ, sao trong nhà tối thui vậy nhỉ? Anh Bin lại đi chơi sao trời?
Nó chán nản nhìn vào căn nhà duy chỉ một màu đen huyền bí không có lấy một ánh điện. Yến chỉ nhún vai lắc đầu tỏ ra cũng không khá hơn nó, chẳng biết gì.
Nó mở cửa bước vào khoảng sân rồi nhìn về phía gara, vẫn thấy cả mô tô lẫn ô tô của Bin nằm đấy, vậy chắc anh đã đi cùng 2 người kia rồi.
Cạch…
Nó vặn chốt cửa, không khóa, sao Bin bất cẩn thế nhỉ, đi chơi mà cũng quên không khóa cửa. Nó khua tay lại mép tường ngay bên trái toan bật công tắc điện nhưng một hình ảnh đập vào mắt làm nó khựng lại.
* * * Một ánh nến vụt sáng giữa gian phòng, đằng sau cây nến ấy là khuôn mặt rạng rỡ của Vân Anh. Rồi 2 cây, 3 cây… hơn 30 cây nến lần lượt chiếc sáng mấy chục khuôn mặt của các bạn lớp nó, tất cả họ đều nhìn nó cười đầy yêu thương. Cả gian phòng khách bỗng chốc ngập tràn ánh nến lung linh và thơ mộng.
Quá sock, nó đứng chôn chân tại chỗ mà không hề nhúc nhích, miệng lắp bắp:
– Các cậu… mọi… mọi người… sao…
– Happy birthday to Nhi
Happy birthday to Bi
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to Nhi.
Mấy chục giọng hát cùng vang lên bài hát mừng sinh nhật thay cho lời giải thích. Cùng lúc đó, 1 chiếc bánh kem 5 tầng được đẩy ra bởi 1 chàng trai khôi ngô tuấn tú, không ai khác là Bin, bên cạnh là 2 bó hồng bạch to đùng đang được Kan và Bun nâng niu. Ba anh chàng nhìn nó mỉm cười âu yếm, trông họ hôm nay còn đẹp hơn cả mọi ngày, vẫn là phong cách vest trắng lịch lãm nhưng trong ánh nến cả 3 hiện lên rực rỡ nổi bật như 3 vầng hào quang.
Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt đã lăn dài trên má nó, những giọt nước mắt của niềm vui, niềm hạnh phúc. Không đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy, nó chậm chậm nhấc từng bước chân tiến lại giữa gian phòng, nơi mà Bin và tất cả mọi người đang đứng nhìn nó cười.
Nó dừng lại, trước mặt Bin rồi vòng tay ôm anh thật chặt, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nó cảm thấy thật ấm áp, cảm ơn anh, nó cảm ơn anh nhiều lắm nhưng nó không nói thành lời đâu. Vì nó biết, chẳng cần nó nói thì Bin cũng hiểu, và hơn hết 1 chữ cảm ơn không thể nào đủ để đền đáp hết những gì Bin đã dành cho nó.
Buông tay khỏi người Bin, nó bước một bước sang bên cạnh rồi nhẹ nhàng ôm lấy Bun, người anh kết nghĩa mà nó yêu thương và nó biết anh cũng vô cùng yêu thương nó, hình như đây là lần đầu tiên nó ôm Bun, ấm áp, một cảm giác cũng gần giống như khi ôm Bin vậy, nó có 2 người anh thật tuyệt vời, hạnh phúc thôi, chỉ 2 từ để diễn tả tâm trạng của nó.
Rời khỏi vòng tay Bun, nó đưa mắt nhìn sang Kan, cậu vẫn chăm chú nhìn nó nãy giờ và nở nụ cười thật tươi. Bỗng dưng nó thấy cậu hôm nay đẹp lạ. Đứng sát ngay trước Kan, nó hơi kiễng chân hôn nhẹ lên đôi môi cậu, rất nhẹ thôi. Hành động bất ngờ của nó khiến không ít người ngạc nhiên, chỉ có Yến là nở nụ cười có vẻ mãn nguyện. Riêng Kan, cậu như chết lặng, đứng im bất động cảm tưởng như không còn thở nổi. Có lẽ nào cậu nằm mơ? Không đâu, rõ ràng nó vừa hôn cậu và giờ thì đang ôm cậu, cái ôm rất chặt. Trái tim cậu sau vài giây ngừng đập bây giờ mới đập trở lại nhưng đập rất nhanh, nhanh lắm. Kan chẳng vòng tay ôm lại nó, vì cậu chẳng thể ý thức được điều gì nữa cả, chỉ biết rằng nó đang tựa vào ngực cậu để cho những giọt nước mắt lăn dài, Kan hạnh phúc lắm, mặc dù hôm nay là sinh nhật nó chứ không phải cậu nhưng cậu lại nhận được món quà to lớn nhất.
Nó vẫn ôm Kan, trái tim nó cũng đập nhanh hơn bình thường vài nhịp, nó cũng chẳng hiểu sao mới đây lại hành động lạ lùng như vậy, nó đã hôn Kan thay vì chỉ ôm như đối với 2 người anh của mình. Tại sao vậy? Nó không thể lí giải. Và một điều nữa, ôm Kan, một cảm giác có gì đó rất khác so với Bin và Bun, không chỉ ấm áp mà còn… sao để diễn tả cảm giác đó nhỉ? Nó lại chẳng diễn tả nổi cảm giác ấy, chỉ biết rằng trái tim mình le lói một nỗi niềm, hình như là rung động. Trong giây phút ấy, nó chợt nhận ra 1 điều, nó với Kan hình như không chỉ có tình bạn thông thường. Lúc nó cô đơn đứng trên ban công trong đêm, Kan là người ôm lấy nó, sưởi ấm cho nó. Lúc chân nó đau, cậu cõng nó lên tới tận tầng 5 và băng bó cẩn thận… rồi có những lúc cậu đỏ mặt, vì bị nó chọc tức hay vì lí do gì đó… nhưng đáng yêu đấy chứ. Bao nhiêu đấy, nó đã không để ý bấy lâu nay và giờ thì nó nhận ra mình vô tâm biết mấy. Trong lòng nó, vốn từ lúc nào Kan đã không đơn giản là 1 cậu bạn, chỉ có điều nó không chịu nhận ra, giờ thì có lẽ nhận ra rồi, nhưng chỉ 1 chút thôi, nó không chắc chắn lắm.
Hình như nó ôm Kan hơi lâu rồi thì phải, có chút bối rối, nó buông tay khỏi người Kan định quay sang chỗ các bạn nói lời cảm ơn. Nhưng Kan đã nhanh chóng kéo tay nó lại và đặt lên môi nó một nụ hôn nồng ấm, ngọt ngào. Đến lượt nó chết sững, nó bất động mở to mắt nhìn vào khoảng không. Rồi vài giây sau, nó cũng từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận cái dư vị nồng nàn mà Kan đang dành cho nó. Nụ hôn của Kan không mãnh liệt mà nhẹ nhàng như đóa hoa nở trong nắng sớm, nụ hôn có chút gì đó còn vụng về lắm, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu hôn 1 người con gái, và người đó là nó. Bất giác, tim nó chứa chan 1 niềm hạnh phúc ngọt ngào như chính nụ hôn này vậy.
Nó đưa tay lên ôm lấy tấm lưng rộng của cậu và bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của Kan 1 cách ngượng nghịu, đơn giản vì đây cũng là nụ hôn đầu của nó nếu không tính cái hôn phớt môi khi nãy.
Cả 2 hình như đã quên mất mình đang đứng trước mấy chục con người. Tất cả nãy giờ chăm chú xem phim miễn phí (ặc, vô duyên thế nhợ), gương mặt họ phảng phất nét cười, và người vui nhất là 2 ông anh và con bạn thân của nó.
”có lẽ đã đến lúc rồi nhỉ, Tiểu Long, anh ở trên thiên đường chắc cũng thấy phải không, Tiểu Tuyết sắp tìm được hạnh phúc như di nguyện của anh rồi đó” _ Yến thầm nghĩ trong lòng.
Khoảng hơn 3 phút sau, cảm nhận được hơi thở của nó đã yếu dần Kan đành nuối tiếc rời khỏi bờ môi nó. Cậu nhìn thẳng vào mắt Bi đầy âu yếm. Nó ngại quá cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng lên nhìn cậu lấy nửa giây. Không khí bỗng chốc trở nên vô cùng ngượng ngập.
Thấy vậy Yến tiến lại giải vây cho nó:
– Thổi nến thôi.
– A phải rồi, thổi nến.
Nó reo lên như bắt được vàng rồi ”tung tăng” chạy lại chỗ chiếc bánh kem to đùng làm cả bọn phải phì cười.
Nó cũng cười rất tươi, nụ cười không vướng chút ưu tư hay phiền muộn nào. Đã rất lâu rồi, nụ cười ấy bây giờ mới một lần nữa xuất hiện trên môi nó. Nhìn nụ cười trong sáng, hồn nhiên và thánh thiện ấy, bất cứ ai trong số chúng nó cũng cảm thấy ấm áp và nhẹ nhàng. Nếu Bin không nói thì có lẽ sẽ chẳng ai biết được đây là lần đầu tiên nó có 1 bữa tiệc sinh nhật theo đúng nghĩa. Trong suốt mười mấy năm qua, mỗi lần đến sinh nhật nó Bin đều chỉ có thể tặng quà cho nó vì nó không cho phép anh tổ chức gì cả. Nó không còn ba mẹ, nó không muốn mình trải qua 1 bữa tiệc sinh nhật thiếu vắng hình bóng 2 người thân yêu của nó. Bin đã nghe theo yêu cầu ấy của nó suốt bao năm qua, nhưng hôm nay thì khác, anh muốn đem lại cho nó sự bất ngờ, muốn nó có trọn vẹn 1 sinh nhật như bao người khác dù sau đó có bị nó giận thì anh cũng chịu.
Bây giờ thì thật tốt, thái độ của nó nằm ngoài dự đoán của anh, nó vui vì bữa tiệc này, điều đó khiến anh còn vui hơn gấp trăm ngàn lần.
Nó nhắm mắt, chắp tay trước ngực và lẩm nhẩm ước nguyện vài câu, sau đó phồng mồm thổi tắt 17 cây nến trên chiếc bánh.
Nó quay lại nhìn mọi người mỉm cười hạnh phúc:
– Cảm ơn các cậu nhiều lắm.
Tất cả cười đáp lại rồi lần lượt đi tới tặng quà cho nó. Những hộp quà đủ kích thước, màu sắc và hình dáng trông rất đẹp mắt và dễ thương.
Đưa tay nhận từng món quà như nhận một niềm vui, nó vẫn cười vì nó thật sự rất vui vì nó có ngững người bạn vô cùng tuyệt vời.
Để tất cả các hộp quà lên bàn, mặt nó bỗng xụ lại trông cực kì trẻ con. Nó quay qua Yến:
– Bà, quà của tui đâu.
– Bà đang mặc trên người đó.
– Thế còn 2 anh. (nó liếc mắt sắc lém sang Bin và Bun)
– Không có! (cả 2 đồng thanh)
– Á, hông chịu đâu, không có quà thì miễn ăn bánh nhé.
– Hơ, bánh này tụi anh mua mà. ( Bun cười nhăn nhở)
– Kệ, không cần biết, giờ nó thuộc về em rồi.
– Đồ bá đạo. (Bun vờ nhăn mặt)
– Thui, đây nè cô nương.
Bin đưa ra trước mặt nó một hộp quà màu trắng có gắn chiếc nơ hồng nho nhỏ.
– Anh nữa. (nó vẫn liếc xéo Bun)
– Hix, thì đây.
Bun lấy từ trong túi ra một tấm thẻ màu xanh dương đưa cho nó. Cầm tấm thẻ trên tay, nó nhíu mày hỏi Bun:
– Là gì vậy anh?
– Thẻ VIP tại quần đảo nhà anh, em có thể đến đó bất cứ lúc nào em muốn, tuyệt vời lắm đó.
– ồ, cảm ơn anh nhé, hí hí.
Nói xong với Bun, nó quay sang Kan chống hông lên giọng:
– còn cậu, quà của tớ đâu???
– Thì đó, nãy tặng rồi còn gì. (Kan cười hơi đểu đểu)
– Lúc nào, sao tớ không thấy? (nó ngây thơ hỏi lại)
– Cậu không nhận hả? Vậy muốn tớ tặng lại đúng không?
Kan nói với giọng đểu ơi là đểu cùng nụ cười gian dã man, cậu bước lại gần và cúi sát xuống mặt nó. Nó giật mình lùi lại:
– Cậu… cậu…
TING… TONG…
Đúng lúc đó thì chuông cổng reo làm cả bọn giật mình đồng loạt quay ra phía cửa.
– Để Bi ra mở. Nó nói rồi chạy vèo ra ngoài. Một lát sau nó quay vào, trên tay có thêm hai hộp quà nho nhỏ đều là màu trắng và có chiếc nơ màu lam dịu nhẹ.
– Gì vậy? (Yến hỏi trước)
– Dịch vụ chuyển phát nhanh. Có 2 người gửi quà cho tui.
– Của ai thế? (Bin thắc mắc)
– Em cũng không biết để coi thử.
Nói xong, nó đưa 1 hộp cho Yến cầm giúp rồi nhẹ nhàng bóc hộp còn lại. Cả bọn chăm chú theo dõi món quà được nó bóc ra.
Bên trong có thêm một chiếc hộp hình tròn màu đỏ, nhìn giống như hộp đựng dây chuyền hay nhẫn gì đó.
Và quả thật, chiếc hộp ấy đựng 1 chiếc dây chuyền mặt đá sáng lấp lánh, điều đặc biệt là viên đá đó có hình dạng 1 bông tuyết. Trong chiếc hộp còn để kèm 1 tấm thiệp nhỏ, nó nhìn dòng chữ ghi trên đó, mỉm cười:
– Ai gửi vậy? (Bun nhanh nhảu hỏi)
– Hì, là của anh Thiên Vũ. (nó thành thật)
Nghe đến cái tên Thiên Vũ nhiều người thấy lạ (bọn trong lớp), Kan và Bun thì hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng trở lại bình thường. Chỉ có Yến là giống nó, nhỏ cảm thấy bình thường vì ngay khi nhìn thấy mặt đá hình bông tuyết thì nhỏ đã đoán ra 1 phần chủ nhân của món quà là ai. Kan cũng không còn quá lo lắng khi thấy nó cười vì món quà của Thiên Vũ nữa, bởi đơn giản lần trước cậu đã biết được rằng nó không hề yêu Thiên Vũ như cậu từng nghĩ.
Nhờ Yến cầm sợi dây chuyền ấy, nó cầm hộp quà trên tay Yến và bắt đầu bóc. Tất cả lại hướng sự chú ý vào món quà ấy.
Lại là 1 chiếc hộp giống ban nãy, tất cả mọi người lại lờ mờ đoán chủ nhân của món quà này với Thiên Vũ có quan hệ gì đó. Ngay cả nó và Yến cũng có chung suy nghĩ ấy, chỉ có điều, 2 đứa nó hướng đến đối tượng rõ ràng hơn, người mà cả 2 nghĩ đến là 1 trong số 3 người có thân phận giống Thiên Vũ.
Nghĩ thế, nó chẳng mấy hồi hộp mở nắp chiếc hộp ra. Nhưng khi vật ở trong chiếc hộp đó vừa lọt vào mắt nó thì… Cạch…
Chiếc hộp trên tay nó rơi xuống trong vô thức…