Tim Yui đau nhói lên…dòng nước mắt rơi lã tã…cô ôm mik lại….chắc là sợ lắm nhỉ….Carla và Shin đưa Yui sang phòng kế bên…Vừa trấn an vừa cho cô ăn món bánh Buriouch mà Yui luôn rất thích….Còn về phía Kimiko và Lina, hai người bọn họ cố gắng làm rõ nguyên nhâ….
-Nhìn kìa! trên tường!- Lina
Lina vừa nói vừa chỉ tay xuống dưới chỗ của những dòng chữ…có hình vẽ một đôi cánh trắng bị hai thanh kiếm bạc cắt nát….Kimiko bắt đầu cảm thấy khiếp sợ…cô chạy ra ngoài phía cửa sổ…đúng như cô nghĩ..mặt trăng đã không còn…
-Ê, tại sao dòng chữ lại nói Yui phải chết vì phản bội Chúa Trời!- Lina
-Chắc là vì Yui là hiện thân của ” Cô ấy “!- Kimiko
-Vậy nghĩa là bọn chúng coi Yui là một thứ tội lỗi đáng khinh sao?- Lina
-Đúng như vậy!- Kimiko
Bên phòng Yui, Carla và Shin sang phòng khác ngồi để Yui thoải mái ở một mình….Yui thấy trong phòng hơi khó chịu nên đã tự thân mình đi ra ngoài….Cô ngồi ngoài vườn hồng ngắm những bông hoa đang chuẩn bị hé nở…bên cạnh Yui là một cây cổ thụ đã rất lâu đời được trồng ở Quỷ Giới…cô lướt nhẹ qua mặt hồ thoáng đãng ấy…sao mà dễ chịu biết bao….bỗng nhiên…gió thổi vi vu…lá bay xào xạc…Yui thấy hơi lành lạnh nên định tiến bước trở về phòng…..Nhưng không, có thứ gì đó không cho Yui về..là cái gì mới được? bỗng Yui nghe thấy một tiếng hát…..Giọng hát thật ngọt ngào và cao vút làm sao nhưng lời bài hát thì thật ghê rợn ….
Lại đây chơi với mình đi, mình cô đơn quá!
bạn đừng sợ, mình không làm hại bạn đâu!
đêm nay ta cùng chơi trốn tìm nhé!
Bạn cứ đi trốn, còn mình sẽ đi tìm!
Cố gắng đừng để bị bắt nha!
bởi bạn bị bắt, bạn sẽ là của mình!
bài hát như là một lời cảnh báo, nó cứ thế mà vang dội lại trong đầu Yui…Cô đặt tay sang một bên…Ui da! cái gì đây? Yui nhìn lại là thân cây hoa hồng…nhưng sao nó có thể ở cạnh cô nhanh thế được…..cạch…cạch….cạch….có ai đó đang tiến về phía này…ồ…đó là cô bé ôm con thỏ bông…trên tay em mang rất nhiều loại thú nhồi bông nhưng đa phần là bọn chúng đều có chỗ bị rách..
Eve chơi với em đi!
Tránh xa tôi ra! Yui vừa nói vừa hét trong cơn sợ hãi…không để tâm gì mà Yui lại bỏ mặc cô bé đó chạy đi….cô chạy đến chỗ hồ nước thì thấy nó đã bị nhuộm đỏ rồi…Yui mở to con mắt ra và ngã khuỵ xuống…Người con trai tóc tím từ trong đám sương mù dày đặc xuất hiện…
Eve hãy lại đây đi!
Eve!Eve!Eve! lúc nào cũng là Eve! tại sao không nói đàng hoàng tí đi….Yui gạt hết nỗi sợ hãi sang một bên và đứng zậy, nghiến răng chỉ thẳng tay vào mặt anh ta..
-Tôi là Komori Yui, lo mà nhớ đi đồ thiểu năng!- Yui
Thiểu năng? đằng sau lưng Yui vọng lại hai chữ cuối, quay mặt lại là người con gái tóc vàng…cô ta đang cười một cách ma mị….bọn này ăn phải cái gì mà cười nhiều vậy, hít khí cười chắc?….Yui lùi lại…cô thận trọng hơn…
-Rốt cuộc mấy người muốn gì chứ?- Yui
-Chúng tôi muốn Eve ở lại với chúng tôi!
-Cái đéo gì mà tôi phải ở lại?- Yui
-Chẳng phải Eve đã phản bội Chúa Trời sao!
-Không, không, không phải……tôi chưa bao giờ phản bội Chúa!- Yui
-Thế sao Chúa lại ruồng bỏ Eve?
câu hỏi này thì Yui không trả lời được…cô cúi mặt xuống hai tay nắm chặt lại nhau….cô vẫn không tin đâu..Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, Chúa không bỏ rơi bất cứ ai…Yui không sợ gì nữa rồi…Cô nhìn thẳng vào cô bé tóc vàng mặc dù có ghê rợn thế nào….
-Xin hãy cho tôi biết..cái người mà các người nói là ” Cô Ta ” là ai?- Yui
-Eve chưa biết sao, tội nghiệp quá!
-Nhưng Eve không cần biết, Eve đã thật sự bị Chúa Trời bỏ rơi rồi!
-câm ngay! Nín ngay! Phắn ngay cho tôi! đừng có nói về Chúa kiểu đó!- Yui
-Eve vẫn không tin sao, mà thôi kệ..kể cả Eve có chết thì Eve vẫn rất đẹp..
-cái gì? Chết?
bắt đầu có những con gấu bông vây lại Yui, những bông hoa hồng gai cứa lấy thân xác Yui làm cô đau tê tái…….Cô bé ôm con thỏ bông rút ra một con dao bấm chĩa về Yui….Cô bị trói chặt trong những vết máu còn đọng trên người…Sợ lắm rồi, kiệt sức rồi…..đầu óc của Yui bây giờ đã tối đen…không còn gì nữa….
Cút ra!
Giọng nói này….Yui ngẩng mặt lên….layla đang đứng đó…..layla có khả năng xua giết chết bọn chúng nhưng Layla đã không làm, cô chỉ xua đuổi bọn chúng…..rồi sau đó mọi thứ xung quanh trắng xoá, các vết thương trên người Yui cũng đã không còn….Yui được Layla đỡ zậy….
Yui con không sao chứ?
Um…cảm ơn….
Sau đó Yui nhìn vào nụ cười của layla…cô nhìn rõ hơn….ô, sao layla cười mà giống y đúc Kimiko thế kia? Yui muốn hỏi nhưng mà Layla đã không để cô nói…..
Yui, con sẽ không sao đâu, ta sẽ không để con chết….
Nói rồi Layla biến mất để Yui đứng đó….Yui ơi! Yui nghe thấy ai đó đang gọi cô, a thì ra là Kimiko……Kimiko đã tìm cô nãy giờ…chạy lại ôm Yui…..giờ Yui mới thật sự hiểu rồi……Cô không hề một mình mà còn có những người bạn đáng tin bên mình….