Trời chiều dịu mát, nắng đã nhạt chỉ còn thưa thớt trên tầng mây mỏng vài mảng màu cam thẫm. Mặt trời để quên vài tia nắng bé con đang vương trên mái tóc xõa dài ngang lưng xoăn tự nhiên.
Bỏ qua sự ồn ào xung quanh cô gái nhỏ nhẹ nhàng bước đi cùng nắng, gió ùa đến ôm gọn cô vào lòng. Đôi môi hồng thoáng dãn ra thành một nụ cười.
“Em biết là anh sẽ đến vì anh không bao giờ để em phải bước đi một mình. Em và gió, em và anh”.
“Tuyệt quá!”
Tiếng ngợi khen của các cô gái càng làm Thiên Vương thấy thú vị hơn. Quả bóng trên chân anh cứ liên tục bay lên rồi lại rơi xuống nhưng chưa kịp chạm đất thì đầu gối anh đã hất tung nó lên, cứ thay phiên hết chân này đến chân kia điệu nghệ như một cầu thủ điêu luyện.
Sau một hồi chán chê cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, các cô nữ sinh liền chạy đến vây lấy anh, ai nấy cũng đều phấn khích khi được tiếp cận thần tượng nhưng trong thâm tâm tự biết rằng mình phải giữ khoảng cách an toàn tránh vô tình mà phạm phải những điều cấm kị.
Trong đám đông nhốn nháo cả nam lẫn nữ loáng thoáng qua những mái đầu kiểu cách thời thượng một bóng dáng bé nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện đầy huyền bí trong những sợi nắng tàn còn sót lại. Với chiều cao vượt trội của mình Thiên Vương dễ dàng dõi mắt theo. Anh có chút bất ngờ khi cô gái ấy cứ thản nhiên mà bước đi mặc nhiên không có chút để tâm đến nhân vật đang gây huyên náo ở đây. Lần đầu tiên có người phớt lờ về sự có mặt của anh.
– Tránh ra!
Thiên Vương nói như ra lệnh, lập tức mọi người tản sang hai bên nhường hẳng một lối đi rộng.
Chàng trai với dáng người cao, phong độ, gương mặt đẹp hoàn mỹ đến từng chi tiết, đôi mắt sâu đầy mê hoặc kết hợp cùng thần thái của sắc mặt luôn tỏa ra một sự kiêu hãnh pha chút lạnh lùng bất cần. Tất cả làm nên sự cuốn hút từ ánh nhìn đầu tiên. Anh sải những bước chân dài đến bên cô gái nhỏ.
– Chào!
-…
– Này! Đang nói chuyện với em đấy! – Thiên Vương vơ vét chút kiên nhẫn còn sót lại.
Trúc Chi đứng lại quay sang nhìn thẳng vào mắt người đang bám đuôi mình.
– Gì đây?
Khác với tưởng tưởng của mình, Thiên Vương có chút bất ngờ trước thái độ của cô gái nhỏ. Chưa có ai dám dùng cái giọng điệu này để nói chuyện với anh cả, giờ thì gặp rồi một nữ sinh vừa chuyển đến.
– Chỉ chào em thôi. Bộ em muốn có gì lắm sao?
Thiên Vương nhún vai dùng cai giọng điệu bỡn cợt.
Trúc Chi khẽ nhíu mày rồi quay người bỏ đi chẳng thèm nói một câu. Thiên Vương sững người ra trước hành động của cô, vài giây sau đó máu trong người anh như đang sôi lên lửa giận cũng bắt đầu bốc cháy.
Một cái nhếch môi đầy nguy hiểm dành cho người đầu tiên chống đối anh – một D.A boy.