Giờ giải lao Học viện Trưng Vương lại ồn ào náo nhiệt chủ đề bàn tán nóng nhất mấy hôm nay là việc D.A boy vừa “đá” văng một cô tiểu thư nào đó. Chẳng có chút thương cảm nào dành cho cô gái bởi như dự đoán cô cũng chẳng qua nổi ngưỡng cửa một ngày. Có biết bao người bị xem là trò đùa vậy mà vẫn có khối người muốn lao vào. Bỗng một ai đó chuyển đề tài.
– Hôm qua ở canteen tớ nghe một anh khối 12 nhắc tới Trúc Chi lớp mình đấy!
– Gì? – Ái Vy, cô nàng đỏng đảnh tự cao nhất lớp bĩu môi.
– Tớ chỉ nghe loáng thoáng thôi nhưng hình như nội dung câu chuyện là anh ấy khen Trúc Chi lớp mình đẹp.
– Anh ấy cận à? – Một cô bạn khác xen vào. Cả bọn cười ầm lên rồi cùng nhau ném ánh nhìn ghen ghét về phía cô gái đang cắm cúi vào quyển sách.
Ái Vy vừa điệu đà vuốt vuốt mái tóc duỗi thẳng màu socola của mình vừa tiếp lời.
– Con nhỏ thấy ghét lúc nào cũng kênh kiệu không xem ai ra gì. Nhìn cái phong cách của nó đi cứ ra vẻ là đứa con ngoan trò giỏi, à còn sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn mà nó đeo ở cổ kìa! Như đang muốn chứng tỏ ta đây cũng thời thượng lắm, chẳng hợp tí nào.
Ban đầu Trúc Chi địn là sẽ bỏ qua mặc kệ chúng muốn nói gì thì nói nhưng khi nghe đến chiếc nhẫn cô đeo trên cổ là chẳng thể bỏ qua được nữa.
– Ảnh hưởng gì đến các người sao?
– Thấy chướng mắt thì nói vậy thôi. Cấm tôi sao? – Ái Vy cũng chẳng nhúng nhường.
– Thế nhìn tôi làm gì?
– Ừ thì…thì.. – Ái Vy chẳng biết phải trả lời sao nữa, ai bảo cô nhìn người ta làm chi rồi thấy chướng mắt.
Trúc Chi nhếch môi gương mặt lạnh băng, trước khi lướt qua Ái Vy cô không quên ném lại cho cô nàng ánh nhìn nhạo báng.
– Chờ tới với Trúc Chi – An An thở hỗn hễn chạy theo.
– Ra đây làm gì?
– Tớ muốn đi cùng cậu.
– Không cần – Trúc Chi quay mặt đi.
– Tớ…tại tớ không muốn ngồi trong ấy nghe người ta nói xấu cậu. Tớ không cãi lại bọn họ nên chạy ra đây cùng cậu.
– Đợi ở kia đi – Trúc Chi dịu giọng hơn chỉ tay về phía khu vườn rợp bóng mát.
Giai điệu du dương của bản nhạc buồn vang lên thấm đẫm không gian. Từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thực hiện động tác ấn thả trên dây đàn. Tiếng violin réo rắc kéo theo những xúc cảm trong đáy lòng rồi thả vào gió.
Nắng nhẹ len vào hắt những tia sáng màu vàng nhạt lên người cô gái nhỏ. Chiếc váy đồng phục khẽ đu đưa theo nhịp gió, tóc cũng thả mình vào gió. Nắng vàng gió nhẹ ôm lấy cô gái nhỏ có gương mắt đượm buồn và ánh mắt xa xăm đang chơi vĩ cầm tạo nên một bứac tranh tuyệt đẹp như thể cô là hóa thân của nắng và gió. Tất cả đều mong manh, mong manh đến tưởng chừng như chỉ một cử động nhỏ thì cô sẽ tan biến ngay tức khắc.
An An ngẩng người ra nhìn Trúc Chi đến nỗi không có lấy một lần chớp mắt, cô đang bị cuốn theo hình ảnh hư ảo này và đang bị giai điệu buồn thương chiếm trọn tâm hồn. Trúc Chi lạnh lùng bất cần và đôi khi ngang ngược mà cô quen biết đây sao? Có thật là Trúc Chi không? Sao người đang chơi vĩ cầm kia lại có vẻ mặt buồn đến thế? Sao trong ánh mắt xa xăm kia lại như đang chất đầy đau thương mệt mỏi bi ai đến thế? Chợt giọt nước mắt hôm nào làm cô chạnh lòng vô cùng. Tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ là hai từ “đau thương”.
Trúc Chi đặt cây đàn xuống rồi ngồi cạnh cô bạn như đang mất hồn.
– Sao thế?
– Hả? à..ừ…- An An giật mình ngơ ngác.
– Ổn chứ?
– Tớ không sao, chỉ là tớ bị tiếng đàn của cậu cướp mất hồn thôi. cậu chơi hay lắm.
Trúc Chi cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi kể từ lúc ấy.
– Cảm ơn.
– Cảm ơn gì chứ? Tớ nói thật lòng chứ có nịnh hót gì đâu.
-…
– Trúc Chi này, tớ hỏi cậu chuyện này cậu đừng giận tớ nha!
– …Ừ!
– Cậu có chuyện buồn hay sao vậy? Qua bản nhạc và qua cách cậu chơi tớ cảm nhận được cậu đang rất đau lòng phải không?
Trúc Chi vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng nhìn An An nhưng trong mắt không giấu nỗi sự ngạc nhiên, cô không nói gì hết chỉ nhìn rồi im lặng quay mặt đi, mắt hướng ra nơi ngọn gió đang vờn đám lá khô.
An An cảm thấy chua xót bởi dáng vẻ này của Trúc Chi, cố trấn tĩnh cô tiếp lời.
– Không sao. cậu không cần phải nói nhưng – An An bất chợt áp hai tay mình lên má Trúc Chi xoay mặt cô về phía mình – Trúc Chi, cậu nghe cho rỗ đây. Bất kể khi nào cậu cảm thấy mình yếu đuối mệt mỏi thì hãy tựa vào vai tớ. Chỗ này luôn dành sẵn cho cậu.
An An vỗ vỗ lên vai mình rồi nở nụ cười hiền. Trúc Chi cũng bậc cười theo.
Gió vút lên quăng mình vào kỏoảng không gian vô tận. “Nghe thấy không anh? Bản violin buồn”.