– Mệt chết đi được. Dù đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ nhưng tớ vẫn bị sock trước cái đề kiểm tra – An An nghiêng người áp một bên má xuống bàn hai tay buông thõng, gương mặt thẫn thờ – Cậu làm tốt không?
– Được. Không xong à?
– Không! Cũng khá ổn. Ôi đầu tớ sắp nổ tung rồi hại não quá đi mất.
Trúc Chi rút một bên headphone cắm vào tai An An rồi áp mặt xuống bàn đối diện với An An.
– Nhạc không lời, thư giãn đi.
An An vui ra mặt, vậy là cuối cùng cô cũng có một người bạn một người thực sự quan tâm đến cảm nhận của cô. An An nắm lấy tay Trúc Chi nhẹ giọng.
– Cậu thích violin lắm à? Bài này hay thật! Tên là gì thế?
– Song from secret garden. Là anh ấy chơi đấy! – ánh mắt Trúc Chi thoáng buồn.
An An biết mình đã vô tình chạm vào vết thương của bạn, cô siết chặt tay Trúc Chi hơn.
– Xin lỗi! Tớ không cố ý làm cậu buồn.
– Đừng lo. Quen rồi.
– Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, tin tớ đi.
– Trúc Chi, có người tìm cậu kìa. – Thành nam đứng ngoài cửa lớp hét vọng vào.
***
Trúc Chi hơi chau mày nhìn cậu nam sinh đứng trước mặt mình.
– Cậu tìm tôi?
– Ừ! Có người nhờ tôi đưa cho cậu cái này – Cậu nam sinh chuyền hộp quà vào tay Trúc Chi rồi nhanh chóng biến mất.
Quà? Có người tặng quà ình? Trúc Chi không tin vào những gì đang xảy ra, có điều gì đó không ổn. Hộp quà nhỏ có những họa tiết chìm màu tím cái màu mà cô vô cùng ghét.
– Cậu có quà à? Vui nhỉ! Ai tặng thế?
– Không biết. Chẳng thích chút nào.
– Cậu mở ra thử đi – An An háo hức.
Trúc Chi mở nấp hộp quà. Đôi mắt trong nhanh chóng kéo mây xám xịt gương mặt tái nhợt. An An cũng tái mặt đi không nói được câu nào. Trong hộp quà nhỏ xinh là một con tắc kè đen lốm đốm bông trắng, cái kì trên lưng nó dựng đứng lên hai mắt mở to trông thật gớm ghiếc. Phải kìm chế lắm Trúc Chi mới không hét lên. Cả lớp cười ồ lên, dường như ai cũng khoái chí với trò đùa quái ác này.
Cố thu hết can đảm Trúc Chi nhặt mẩu giấy ticket màu xanh dán trên lưng con tắc kè. Dòng chữ đập vào mắt làm toán bộ máu trong người cô như sôi lên dập tắt luôn cả sợ hãi. ” Tặng bé con”.
Trong đầu Trúc Chi hình dung ngay chủ nhân của món quà này, chỉ có thể là hắn. Rõ là hắn chơi khâm cô. Được thôi! Đã muốn thế thì việc gì phải nhún nhường. Trúc Chi này không dễ ức hiếp đâu.
Gió lướt qua mái tóc đen tuyền Thiên Vương nhếch môi cười khi thấy Trúc Chi tay cầm hộp quà hầm hầm đi tới.
Thẳng tay ném hộp quà vào người đối diện Trúc Chi lớn tiếng.
– Điên. Muốn gì đây? Định chơi tôi hả?
– Không thích sao? – Thiên Vương nhún vai.
Trúc Chi nhái cách cười của Thiên Vương, cô nhếch môi lên rồi quay người bỏ đi nhưng chỉ đến bước thứ hai nhanh như tia chớp Trúc Chi xoay người lại mạnh tay tát vào mặt tên nam sinh luôn mang phiền toái đến ình.
Cái tát mạnh và bất ngờ khiến Thiên Vương sững sờ, một bên má đã ửng đỏ lên. Gương mặt anh nhanh chóng tối sầm lại, ánh mắt sắc lạnh như ngàn mũi dao. Đoán biết anh ta sẽ nổi giận Trúc Chi nhanh chóng chạy đi. Cô gái nhỏ phóng như bay nhưng những bước chân nhỏ bé của cô không tài nào thoát khỏi những sải chân dài của ác quỷ.
Dòng nước lạnh nhấn chìm cô gái nhỏ, cô càng cố ngoi lên thì càng lại đuối sức và chìm sâu xuống hơn. Không thể thở được nữa tay chân mềm nhũn ra mọi thứ dần chìm vào bóng tối.
Bóng dáng quen thuộc mập mờ trong làn sương trắng, giọng nói trầm ấm nhẹ vang lên “Cua đến đây, đến đây với anh”. Trúc Chi vội chạy đến, chỉ trong tích tắc nữa nữa là cô có thể nắm lấy bàn tay ấy nhưng cô vẫn còn chưa kịp chạm đến thì ai đó đã mạnh tay lôi cô trở về.
Trúc Chi ho sặc sụa, thở gấp để theo kịp nhịp tim. Vòng tay ai đó nâng cô dậy rồi để cô tựa vào vòm ngực rắn chắc. Vật vã một lúc lâu Trúc Chi mới lấy lại được nhịp điệu cân bằng cho hơi thở, hàng mi cong khẽ hé mở mọi thứ dần hiện rõ trước mắt.
– Con bé rắc rối, không sao rồi chứ?
Định hình được giọng nói kia trúc Chi liền nhoài người ra phía trước thoát khỏi vòng tay ma quái.
– Vậy là không sao rồi chứ gì?
– Có gan quăng tôi xuống hồ sao không có gan để tôi chết luôn đi, cứu làm gì?
– Thế thì dễ cho em quá!
– Rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Tôi đắc tội gì với anh chứ?
– D.A boy này chẳng bao giờ cần lí do – Thiên Vương vuốt lại mái tóc ướt nước rồi lãnh đạm bước đi.
Trúc Chi thẫn thờ bước đi trong nắng và gió, trông cô thật thê thảm với bộ dạng ướt nhem như một con mèo con mắc mưa. Cô tự mỉm cười giễu cợt bản thân, Trúc Chi ngang ngạnh bướng bĩnh chưa bao giờ chịu thua ai nay lại thảm hại thế này. Thật đáng buồn cười.
Cô chạnh lòng khi nhớ đến ngày xưa giá như có anh ở đây thì cô đã không khổ sở thế này, giá như có anh ở đây thì cô đã khóc thật to chứ không phải cắn chặt môi thế này, giá như có anh ở đây cô đã không phải tái người đi vì lạnh, giá như…và giá như…
“Đơn độc quá phải không Trúc Chi? Tất cả mày có chỉ là hai từ giá như”.
Bất chợt từ đâu đó một bóng dáng cao lớn đi lướt qua, trong giây phút chạm mặt người lạ đã dúi bộ đồng phục mới tinh tươm vào tay Trúc Chi và dịu giọng.
“Đừng mặc đồ ướt cảm lạnh đấy! Cua ngoan”
Hai từ “Cua ngoan” khiến tim cô bỏ lỡ một nhịp, bàng hoàng vô độ toàn thân cô trở nên vô dụng cứ đứng chôn chân tại chỗ. Đến khi chút lí trí còn sót lại nhắc nhở cô quay lại thì chẳng thấy bóng dáng ai cả chỉ còn cô với những hàng cây đang cuối đầu trước gió.
Tận sâu trong đáy lòng cô đang gào thét tên anh, có phải là anh? Có phải anh trở về từ những ước ao của cô? Hay là một thiên thần nào đó thay anh đến cứu giúp cô?.