– Chú ý! Chú ý!
Thành Nam đập đập tay lên bảng hô to. Mọi người đều im lặng hướng ánh mắt chờ đợi về phía anh chàng. Thành Nam hắng giọng làm ra vẻ trịnh trọng.
– Tin cực nóng! Hôm qua D.A boy và Iceboy của chúng ta đã có một cuộc đụng độ.
Nghe đến đây cả lớp nháo nhào lên như thể trời sắp sập xuống đến nơi. Thành Nam lại đập tay vào bảng cố sức hét thật to.
– Im lặng! Tớ còn chưa nói hết mà. Chì là vài ba câu mâu thuẫn với nhau thôi chưa đến độ đánh nhau. Hình như nguyên nhân chính là vì một cô gái nào đó.
Đến đây thì độ nháo nhào tăng lên gấp bội, ai nấy đều nhiệt tình bàn luận.
– Có thật không đấy? Đúng chuyện hi hữu.
– Ai mà có sức ảnh hưởng đến thế?
– Iceboy cũng biết rung động nữa sao?
– Ôi tớ không tin đâu, không chịu đâu!
….
An An khẽ thở dài ánh mắt chùng xuống.
***
Đã mấy ngày trôi qua mà học sinh Trưng vương vẫn nhiệt tình bàn luận về cô gái bí ẩn gây nên mâu thuẫn giữa hai hotboy thậm chí họ còn mở cuộc điều tra săn lùng tin tức nhưng mọi thứ vẫn mịt mờ, ngay cả cây thông tin Thành Nam cũng phải chịu bó tay. Thực ra vẫn còn một phương pháp nữa mà không ai muốn thử hay nói thẳng ra là không dám thử – đó là hỏi trực tiếp người trong cuộc.
Đối với D.A boy thì đó là chuyện không tưởng, tìm đến anh chẳng khác nào bạn tự thưởng ình tấm vé bị đuổi học và cơ hội diện kiến tử thần.
Còn đối với Iceboy Đông Quân cũng chẳng khá hơn, ở cạnh Iceboy chẳng khác nào ở cạnh tảng băng ngàn năm, lạnh vô cùng. Iceboy – một anh chàng có ngoại hình cao ráo nam tính gương mặt đượm buồn và đôi mắt lạnh phát ra những tia nhìn vô cảm, tính tình thì chỉ vỏn vẹn hai từ “lạnh lùng” rất hiếm khi cười và cũng rất ít khi trò chuyện với ai, dường như lúc nào anh cũng một mình. Chẳng ai có đủ tự tin và kiên nhẫn dể bắt chuyện với anh nên hầu như mọi người đều dồn toàn bộ sức lực và tâm trí cho việc ngắm nhìn hơn là bắt chuyện với anh.
Một phương án hữu hiệu nhưng chẳng khả thi nên tất cả việc cần thiết là kiên nhẫn chờ đợi.
An An đang loay hoay tìm bàn trống trong canteen ồn ào đông đúc thì Trúc Chi nghiêng đầu ra hiệu về phía chiếc bàn trống dưới một tán cây rợp bóng mát.
– Không được đâu.
An An lắc đầu.
– Sao không?
– Bàn đó D.A boy thường ngồi lắm, không được đâu.
– Ai đến trước thì ngồi việc gì phải sợ.
Trúc Chi bướng bỉnh tiến về phía chiếc bàn trống mặc cho An An ngăn cản. Nhưng chỉ được vài bước chân thì Trúc Chi đã đứng sững lại, cô chết lặng người đi. Cặp đồng tử dãn to hết cỡ để cố thu vào tầm mắt bóng dáng người đang tiến về phía cô. Trống ngực đập liên hồi và mạnh dần theo từng bước chân của anh. Trong nắng vàng con người ấy trở nên lung linh huyền ảo như một thiền thần đang dạo bước chốn nhân gian.
Không còn chút sức lực Trúc Chi buông xuông cánh tay để rơi khay thức ăn.
Xoảng” – âm thanh khô khốc vang lên rồi mọi thứ vụt tắt.