An An một mực kéo Trúc Chi xuống canteen buộc cô nàng phải ăn gì đó. Trúc Chi miễn cưỡng gọi một bát súp bí ngô cho có lệ.
– Cậu ăn đi chứ đừng có lo xếp ngôi sao nữa.
An An giằng lấy mẫu giấy nhỏ màu xanh trên tay Trúc Chi.
– Phiền! – Trúc Chi nhíu mày khó chịu giật lại mẫu giấy rồi xếp nốt thành một ngôi sao màu xanh bé xinh.
An An thở dài chịu thua trước cái tính ương ngạnh của Trúc Chi, cô hướng mắt về lọ thủy tinh nho nhỏ chứa đầy những ngôi sao xanh bé bé xinh xinh.
– Một lọ thủy tinh này được bao nhiêu cái?
– 230.
– Cậu xếp được bao nhiêu ngôi sao rồi?
– 4756.
– Gì? Sao nhiều thế? Cậu định đổi điều ước gì mà xếp nhiều thế?
– Chẳng đổi gì cả.
– Thế cậu xếp làm gì?
– Gửi về thế giới bên kia. – Trúc Chi bình thản trả lời.
An An há hốc miệng chưa kịp hỏi gì thêm thì từ bàn bên cạnh một vài giọng nói khích bác vang lên.
– Không biết lát nữa nó sẽ dùng chiêu gì nữa đây? Cáo thật! Đã tiếp cận được Iceboy.
– Phải đó. Coi vậy mà thủ đoạn ghê.
Trúc Chi chẳng buồn quan tâm câu nói ấy phát ra từ đâu và dành cho ai, cô vẫn bình thản như không nghe thấy gì nhưng theo phản xạ An An đã hướng mắt về phía tiếng nói phát ra. Dường như chỉ đợi có như thế bốn, năm cô gái bàn bên cạnh lập tức đứng dậy tiến đến bàn Trúc Chi.
– Mày nhìn gì? Tao nói không đúng sao?
Minh Minh – một nữ sinh khối 12 ỷ lại gia đình giàu có và có chút nhan sắc nên luôn tỏ thái độ coi khinh người khác và hay gây chuyện.
– Tội nghiệp một kẻ bám đuôi. – Trúc Chi nhếch môi.
An An sợ hãi níu tay Trúc Chi lại khẽ giọng.
– Thôi nào Trúc Chi. Đừng đụng chạm đến chị ta.
– Nói gì thế con bé kia? – Minh Minh túm lấy vai An An.
Trúc Chi hất mạnh cánh tay Minh Minh ra, cô kéo An An về phía sau mình. Gương mặt Trúc Chi vẫn lạnh không hề có chút sợ hãi, cô định với tay lấy lọ ngôi sao rồi đưa An An tránh đi chỗ khác nhưng Minh Minh đã nhanh tay giật lấy.
– Ngôi sao xanh! Gửi về thế giới bên kia à?
Minh Minh cười lớn với mấy cô bạn của mình rồi vung tay ném mạnh lọ thủy tinh vào bức tường canteen.
“Xoảng”
Tiếng thủy tinh vỡ nát, những ngôi sao xanh bé xinh bị ném tung ra ngoài nằm vương vãi trên nền gạch. Trúc Chi trừng mắt nhìn Minh Minh kiêu ngạo nhấn mũi giày của mình xuống những ngôi sao bé nhỏ. Trúc Chi giận run lên.
Một cuộc ẩu đả gây náo loạn canteen.
***
Trúc Chi dần mở mắt ra, cảm giác toàn thân ê ẩm, đầu thì đau nhức vô cùng. Lại không gian yên tĩnh và gam màu trắng toát của phòng y tế hiện lên trong đôi mắt trong. Trúc Chi không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi cô bị Minh Minh túm tóc rồi dập đầu vào tường. Trúc Chi khẽ thở dài mệt mỏi, không biết An An thế nào rồi?
– Tỉnh rồi à?
Trúc Chi nghiêng đầu qua thì thấy Thiên Vương ngồi trên ghế cạnh giường cô, hai chân dũi thẳng gác hẳn lên chiếc giường bên cạnh, tai anh vẫn còn đeo headphone từ chiếc máy mp3 màu xanh.
Thấy Trúc Chi nhìn chằm chằm chiếc máy mp3 Thiên Vương lên giọng.
– Toàn nhạc không lời. Chán!
– Trả đây! – Trúc Chi nhổm người dậy giật lấy chiếc máy mp3.
Cái đầu quấn băng trắng toát của cô vẫn còn rất đau suýt nữa thì cô ngã chúi xuống nền may đâu Thiên Vương đỡ kịp.
– Người bé xíu mà gan to quá nhỉ. Hai chọi năm.
– Kệ tôi.
– Bị đuổi học đấy!
– Kệ tôi.
Thiên Vương nén cơn giận, anh thở hắt ra.
– Được rồi. Kệ em nhưng nhớ về giặt sạch áo khoác trả cho tôi đấy! Con bé rắc rối.
Thiên Vương nhún vai bỏ ra ngoài. Lúc này Trúc Chi mới cuối xuống nhìn lại mình. Tay chân bị xay xát nhiều chỗ nhưng đã được bôi thuốc cẩn thận, đồng phục thì rác bươm bám đầy bụi bẩn, trên người cô đang mặc chiếc áo khoác trường của Thiên Vương, bên cạnh cô lúc này là bộ đồng phục mới.