Canteen luôn là nơi ồn ào nhất Học viện nhưng hôm nay sự ồn ào đông đúc ấy tăng lên gấp bội phần vì sự có mặt của Thiên Vương nhưng chỉ với một cái cau mày thì chẳng một ai dám bén mảng đến gần.
– Cậu giỏi nhỉ! Đến rồi kìa.
Đăng Khoa hất mặt về phía cô gái nhỏ đang bê hai chiếc áo khoác trường được xếp gọn gàng.
Thiên Vương nhếch môi cười khi Trúc Chi đặt hai chiếc áo lên bàn.
– Giặt sạch rồi đó.
– Em! Đem cái kia đến cho tôi. – Thiên Vương hướng mắt về phía giỏ rác.
– Gì? Tôi à? – Trúc Chi nhăn mặt.
Đáp trả cô là cái nghiêng đầu mang nghĩa tất nhiên. Dù rất ấm ức nhưng Trúc Chi vẫn làm theo yêu cầu mang giỏ rác đến.
– Cậu lại định làm gì nữa đây? Chơi ác vừa thôi. – Đăng Khoa lắc đầu thấy tội nghiệp cho Trúc Chi.
Khi Trúc Chi vừa đặt giỏ rác xuống thì Thiên Vương cầm hai chiếc áo lên lạnh lùng vứt vào giỏ rác.
– Áo bẩn tôi không dùng.
– Anh….
Trúc Chi giận run lên, cô chỉ muốn xông đến bóp chết anh ngay lập tức.
– Anh ta không dùng thì thôi em đừng để tâm.
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. Đông Quân bước đến kéo Trúc Chi về phía mình, anh nhìn cô dịu dàng rồi cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.
– Em đang bị bệnh đừng đứng lâu ngoài gió, vào đây.
Đông Quân kéo Trúc Chi đi trước ánh nhìn quỷ dữ của D.A boy.
– Bổng tay trên rồi sao? Tớ thắng à? – Đăng Khoa chống cằm hướng mắt theo đôi trai gái kia.
– Never.
Mặc kệ những ánh nhìn ngạc nhiên lẫn căm giận Trúc Chi để tay mình nằm yên trong lòng bàn tay ấm của Đông Quân, vẻ mặt này lại làm cô dậy sóng. Có lẽ cô đang mượn hình ảnh này để thỏa nỗi nhớ mong.
Đông Quân đưa Trúc Chi đến chiếc bàn nhỏ nằm trong cùng canteen – nơi khuất gió và cũng là nơi mà mọi ánh nhìn đều có thể dễ dàng đổ dồn về. Anh gọi cho cô vài món ăn và ly cam ép.
– Em ăn đi, đây đều là những món không hành, không tỏi và không cay.
– Sao anh biết em không ăn được những thứ đó? – Trúc Chi tròn mắt nhìn anh.
– Ừm…Phong đã từng nói với anh như thế.
– Thật không?
– Thật. Ăn nhanh đi cô nương hỏi nhiều quá!
Đông Quân búng nhẹ vào mũi Trúc Chi, anh cười hiền với cô. Hành động này của Đông Quân không chỉ làm Trúc Chi lặng người đi mà còn làm cả canteen bỗng chốc yên tĩnh hẳn, hàng trăm ánh mắt dán vào đôi trai gái. Ai đó đã kinh ngạc đến độ làm rơi cả muỗng, nĩa và ai đó đã giận dữ ném vỡ tách cà phê. Âm thanh đáng sợ này như phủ lên bầu không khí sự nguy hiểm mọi người tái mặt đi chẳng dám nhìn ngó lung tung và tuyệt đối không dám bàn tán nửa lời. Duy chỉ có hai người không biết sợ là gì, họ vẫn đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
– Em và cậu ấy đang quen nhau à? – Đông Quân lạnh giọng đi.
– Ai? Em với ai?
– Thiên Vương, người vừa ném tách cà phê đấy!
Nghe đến cái tên Thiên Vương Trúc Chi liền ho sặc sụa suýt chút nữa thì cô đã phun hết số nước cam mình đang uống, cô nhăn mặt nhăn mày.
– Trời! Làm gì có. Em đã mấy lần suýt chết dưới tay anh ta, yêu thương cái nỗi gì.
– Em nói thật?
– Em nói thật. Em với anh ta chẳng có quan hệ gì cả.
Trúc Chi đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền, cô dịu giọng.
– Người em yêu ở đây!
Nói rồi Trúc Chi vội cuối mặt xuống giả vờ ăn để nước mắt đừng rơi, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn Đông Quân cô sợ mình sẽ lại vô thức xem đấy là Phong.
Đông Quân im lặng không nói gì thêm, anh nghĩ cô đang ăn nên sẽ không nhìn thấy những cử động khẽ từ ngón tay anh. Một dòng chữ nhỏ được viết lên.
“Cua, anh xin lỗi”