Buổi trưa Trúc Chi lại tìm đến góc khuất nơi bờ tường, ngồi thơ thẩn thả hồn theo gió và những giai điệu nhẹ nhàng của các bản nhạc violin buồn. Cô lại nhớ đến anh, một nỗi nhớ nhẹ nhàng chứ không còn cào xé như trước.
Để tạo điều kiện cho Đông Quân dễ thực hiện kế hoạch trả thù và nhanh chóng lộ mặt, Thiên Vương đã vờ như không quan tâm đến Trúc Chi nữa nhưng tránh việc cô bị các học sinh khác trong Học viện ức hiếp nên anh bảo An An đóng giả làm bạn gái của mình để lấy danh nghĩa đó mà bảo vệ Trúc Chi. Mọi thứ đều nằm dưới sự kiểm soát của anh. Khi biết được điều này Trúc Chi cũng thôi không trách anh nữa mặc dù cô biết mình vẫn chỉ là một con cờ.
– Cua, anh xin lỗi.
Đông Quân buồn bã nhìn Trúc Chi.
Sự thật vẫn là sự thật dù có trốn chạy đến đâu thì nó vẫn không thay đổi. Cuộc đời tàn nhẫn lắm sóng gió và đau thương càng chạy thì càng đau nên chấp nhận là cách để vượt qua tất cả. Trúc Chi không lẫn trốn nữa, dù lòng vẫn đang dậy sóng nhưng cô vẫn muốn đối mặt với anh.
– Anh không cần phải xin lỗi tự em quyết định mà, với lại cũng đâu có chuyện gì tồi tệ lắm đâu.
– Anh hỏi em chuyện này có được không?
– Được, anh cứ hỏi đi.
– Tại sao lúc đó em lại đến tìm anh? Tại sao em không bỏ mặc anh?
– Vì em không nỡ.
Trúc Chi thở dài.
– Em biết rất rõ anh là Đông Quân nhưng dáng vẻ kia thì lại rất giống Thanh Phong. Em không nỡ giương mắt nhìn anh đối xử với bản thân như thế được.
Tình yêu trong Đông Quân bỗng dưng bùng cháy dữ dội cùng cơn ghen điên cuồng. Anh ghì chặt lấy vai Trúc Chi, đôi mắt ánh lên tia nhìn giận dữ nhưng cũng rất đau thương.
– Em không nỡ bỏ mặc anh vì anh giống Thanh Phong? Phải! Anh giống nó, rất giống nó. Thế sao em không tiếp tục tin anh là Thanh Phong? Sao em không dành cho anh tình yêu đó?
– Vì anh là Đông Quân, dù có giống đến đâu thì anh và anh ấy vẫn là hai người.
– Sao em phải tìm ra sự thật? Phải nhất định bắt anh thừa nhận mình là Đông Quân trong khi anh lại muốn ở cạnh em, yêu thương em bằng cái tên Thanh Phong.
– Em…
Trúc Chi sững sờ trước lời nói của Đông Quân. Phải! Nhiều lúc cô cũng muốn mượn hình ảnh này để tiếp tục yêu anh nhưng bởi anh là Đông Quân. Những gì anh cho cô đều là giả dối và tình yêu đó là cô dành cho Thanh Phong chứ đâu phải dành cho anh.
– Anh đừng như thế nữa, buông em ra. Buông ra.
Trúc Chi càng vùng vẫy thì Đông Quân càng giữ chặt cô hơn.
– Đã có lúc anh ngu ngốc muốn dẹp bỏ tất cả chỉ để được yêu em, ở cạnh em vậy mà em lại nhẫn tâm đạp đổ tất cả.
– Người nhẫn tâm là anh. Em cũng đã ngu ngốc ép bản thân tin anh nhưng chính anh buộc em phải nhìn thẳng vào sự thật.
– Vậy bây giờ em lại tin anh đi. Cho anh một cơ hội để được sống trong tim em dù là sống dưới sự vay mượn danh nghĩa của Thanh Phong.
– Không…em….
Trúc Chi trả lời mà không cần suy nghĩ. Cô không rõ hết những lí do của mình nhưng cô biết mình không thể làm thế.
Lời tứ chối thẳng thừng của Trúc Chi khiến Đông Quân sụp đổ. Đau đớn ột ước vọng viễn vong, điên cuồng ột tình yêu thất bại. Đông Quân như biến thành một người khác – một kẻ thô bạo trong tình yêu. Anh lại hôn cô, một nụ hôn cưỡng ép.
Trúc Chi càng giãy giụa thì anh lại càng thô bạo hơn, nước mắt cô đã tràn ra mặn đắng khóe môi. Hai nụ hôn, một của máu và một của nước mắt.
“Bốp”
Thiên Vương đấm mạnh vào mặt Đông Quân khiến anh ngã nhào ra nền gạch, máu rỉ ra từ khóe miệng.
Đông Quân cười nhạt đưa tay quẹt lấy vệt máu trên môi. Cảm giác đau đớn và tội lỗi cứ giày xéo anh. “Đê tiện thật”, Đông Quân tự nguyền rủa chính mình.
Ác quỷ đã rất giận nhưng sự im lặng của cô gái kia làm anh thấy lo sợ.
Trúc Chi ngồi bệch trên nền gạch cuối gầm mặt xuống, cắn chặt lấy môi để đừng bậc khóc để tiếng nấc của sự đau đớn tủi hổ đừng vang lên. Thiên Vương chạy đến nâng mặt cô lên, anh nghe quặn lòng khi đôi môi ấy đã thấm đỏ màu máu.
– Con bé này, em điên sao? Muốn khóc thì cứ khóc đi sao lại cắn môi đến chảy máu thế này?
Thiên Vương vừa quát mắng vừa đưa tay gỡ đôi môi cô ra. Đôi vai nhỏ run lên theo từng tiếng nấc kìm nén, cô nhìn anh rồi vụt chạy đi. Đông Quân thì cứ ngồi thừ ra như kẻ mất hồn.
Thiên Vương đuổi theo Trúc Chi đến bên bờ hồ trong khu vườn trường. Hồ nước trong xanh này trước khi là hồ bơi lớn của Học viện nhưng để tiện cho việc học trong những ngày thời tiết xấu nên Học viện đã đầu tư xây mới một khu nhà có bể bơi. Trúc Chi phải thầm cảm ơn thầy Hiệu trưởng đã kiến tạo lại hồ bơi này thành một hồ nước xinh đẹp mát lành để giờ đây cô có thể gieo mình vào đấy để tìm lại sự tỉnh táo cho yêu thương loạn lạc.
– Này, sao lúc nào nổi giận anh cũng quăng tôi xuống hồ hết vậy? Anh thích trừng phạt người khác như vậy lắm sao? – Trúc chi vẫn đứng yên mắt dán vào dòng nước xanh biếc.
– Không, trừ em ra tôi chưa bao giờ làm thế với bất kì ai.
– Tại sao?
– Trăng sao gì, thì những lúc đó em đứng cạnh hồ nên tiện tay quăng xuống.
– À, ra là vậy.
Trúc Chi cười nhạt rồi nhắm mắt lại gieo mình vào làn nước biếc.