Trong phòng của Thiên Vương ở khu Nhất, một cảnh tượng rất dễ hiểu lầm đang xảy ra. Nếu ai đó vô tình nhìn thấy chắc sẽ sững sốt đến độ mắt chứ A miệng chữ O.
Trúc Chi thì đang ngồi bó gối trên giường, nửa thân người trên của cô thì đang mặc chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình nửa thân người dưới thì được quấn chăn, mặt mày thì ủ rũ, bộ dạnh nhếch nhác vô cùng. Tất nhiên, một người thế này thì chưa đủ làm nên hiểu lầm. Trên chiếc ghế sofa cạnh giường một chàng thanh niên đang cởi trần có dáng ngồi ngạo nghễ chân duỗi thẳng gác hẳn lên giường, gương mặt thì cũng đăm chiêu không kém.
Không khí tĩnh lặng nặng nề theo từng tiếng thở dài của cô gái.
– Em đúng là con bé rắc rối, không những rắc rối mà còn ngu ngốc.
– Thôi đi, biết rồi đừng có nhăn nữa.
– Không biết bơi mà lại cả gan nhảy xuống hồ. Tôi nhớ là mình chưa cho phép em chết mà.
– Biết chắc anh sẽ cứu nên mới nhảy xuống đó chứ! Mà nước hồ mát thật, tỉnh hẳn ra. – Trúc Chi cười cười.
Thiên Vương chau mày lôi tuột Trúc Chi ra khỏi giường. Anh để cô ngồi trên chân mình, nói giọng mờ ám.
– Em lợi dụng tôi rồi bây giờ có nên trả công không nhỉ?
– Gì? Anh lại muốn gì nữa đây? Dẹp ngay cái kiểu nhìn đó đi. Anh mà lộn xộn tôi la lên bây giờ, mọi người mà vào đây thì anh chết chắc.
Thiên Vương cười nửa miệng.
– Có giỏi thì em la đi, chẳng ai có đủ can đảm để xông vào phòng của D.A boy này đâu. Với lại nếu có người vào đây thật thì em là người chịu thiệt đấy! Bé con rắc rối, em nhìn lại tình cảnh hiện giờ của mình đi.
Trúc Chi giật mình nhớ đến bộ đồ mình đang mặc trên người, cô vội kéo chăn phủ lên đôi chân trần trắng nõn của mình. Mặt đỏ ửng lên.
– Xấu xa, buông tôi ra.
– Xấu xa thì làm gì có chuyện buông ra.
Đang lúc bí thế thì may đâu điện thoại của Trúc Chi reo lên. Là An An gọi. Cô nói Đông Quân lại đến quán bar uống rượu, cô khuyên không được nên đành nhớ đến Trúc Chi giúp đỡ.
Sau một lúc tần ngần Trúc Chi cũng quyết định đi tìm Đông Quân. Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.
Thiên Vương nổi giận khi Trúc Chi lại vì Đông Quân mà đến những nơi phức tạp đó lần thứ hai.
– Không được đi. Em quên chuyện lần trước rồi sao?
– Nhưng tôi không thể để mặc Đông Quân như thế được.
Mặc cho ác quỷ nổi giận, Trúc Chi vẫn bướng bỉnh muốn đi nhưng vừa đến cửa thì cô dừng lại.
– Em nói mình đã tỉnh táo rồi vậy mà giờ vẫn muốn đi. Em có cần tôi quăng em xuống hồ lần nữa cho em tỉnh lại không?
– Không cần đâu, tôi vẫn rất tỉnh táo. Vì tỉnh táo nên tôi mới đi để kết thúc mọi chuyện.
Thiên Vương thở hắt ra.
– Được rồi, tôi đi cùng em.
Trúc Chi cười tươi, định mở cửa chạy ra thì anh lại gọi giật lại.
– Gì nữa đây?
– Em định ra ngoài với bộ dạng này sao? Ổn không? Sexy quá đấy!
Trúc Chi nhăn nhăn mặt, dù có gấp đến đâu cũng phải đợi người của Thiên Vương mang quần áo khác đến.
…………Trong quán bar.
Trên chiếc bàn tròn chất đầy rượu ba người ngồi đối diện nhau, cảm xúc đan xen, phức tạp.
Trúc Chi rót đầy hai ly rượu, một cho Đông Quân một cho chính mình.
– Anh muốn uống chứ gì? Được thôi em sẽ uống cùng anh nhưng sau hôm nay rồi anh đừng bao giờ để mình phải chìm trong men rượu nữa có được không?
Đông Quân nhìn Trúc Chi hồi lâu rồi cũng gật đầu đồng ý. Có lẽ đã đến lúc anh và cô phải đối mặt nhau để giải quyết vấn đề. Đi đến tận cùng men rượu để dứt men tình.
Thiên Vương trừng mắt nhìn Trúc Chi nốc cạn từng ly rượu.
– Này, được không đó? Dừng lại đi.
– Tôi vẫn chưa say mà. Kệ tôi đi.
– Có ai say mà lại chịu nhận mình say đâu! – Thiên Vương nhăn mặt nhưng cũng đành ngồi yên nhìn cô.
Đông Quân bắt đầu thấm cơn say, anh biết Trúc Chi đang rất cố gắng để đi cùng anh đoạn đường tình ái cuối cùng.
Đau, phải! Anh đang rất đau.
– Được rồi, em dừng lại đi. Đừng ép mình như thế nữa.
Đông Quân giằng lấy ly rượu từ tay Trúc Chi.
– Không được, em vẫn còn chưa uống xong mà.
Trúc Chi giằng lại ly rượu từ tay anh nhưng chưa kịp uống thì trời đất đã tối sầm lại. Cô gục lên bàn chìm đắm trong cơn say.
“Vậy là em đã đi nốt
Đoạn đường cuối cùng cho đôi ta.”