Sau khi tan học, tôi kéo ả Nhân đó ra sau nhà vệ sinh tẩn cho 1 trận nhừ đòn với sự giúp sức của của con Yến. “Chừa chưa? Dám cãi à?”. Tất nhiên, chẳng ai dám đụng để khuôn mặt mĩ mều này của ả. Nếu không, người ta nhìn vào nói xấu ả này nọ thì ả đòi sống đòi chết. Xử lý nội bộ xong thì cả ba kéo về phòng tôi. Ả Thiện Nhân ôm cái gối màu hồng của tôi vào lòng tỏ vẻ thâm sâu:
– Theo lời của con mắm này kể thì ông Tuấn đang theo đuổi bà à? Tin nổi không má?- Nó bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.Tôi vỗ vai nó 1 cái bốp:
– Không tin thì tùy.
– Ờ, cỡ ảnh chỉ có tôi là xứng thôi!
– Bớt giỡn.- Con Yến bĩu môi. Nói đi nói lại thì hắn cũng là trai “thẳng” đâu có “cong” như lời tôi kể.
– Vậy là ngày mai bà đi chơi với ổng á hả? Rồi ông Quang Huy gì nữa là sao?- Nó ở xa nên chẳng biết anh và hắn chứ… danh tiếng khắp trường này ai cũng biết. Đúng là dân ở vùng sâu vùng xa.
– Quang Huy là anh Thanh Tuấn đó! Cũng đang theo đuổi Minh Minh…
– Xí xí, cho hỏi cái.-Nó chống cằm nhìn tôi.- Cái bản mặt lợn của bà có cái gì hấp dẫn đâu mà “supper boy” theo nhiều dữ vậy? Ngực thì lép mông thì to, chắc đẹp!
Tôi không thèm trả lời mà xoắn tay áo lên. Con Yến cũng hiểu ý mà đứng dậy. Ả Nhân đó vơ mấy cái gối quăng về phía tôi miệng hét oai oái:
– Trời đất ơi, trời đất ơi, đánh được đánh hoài vậy 2 má!!!
“Cho mày chết, con quỷ cái!!!!”
*******
Tôi ngồi đó mặc cho bọn nó vẽ bùa lên mặt. Tôi đã hết sức từ chối nhưng con Yến và ả Nhân đó không chịu. Sau 15 phút ngồi im, các cơ mặt dừng như bị đông cứng như tượng sáp, rốt cuộc cũng xong. Tôi nhìn mình trong gương, khá giống lúc đóng giả bạn gái cho hắn. Tôi mặc chiếc váy trắng hắn đưa lúc trước, tủ quần áo tôi nhiều lắm cũng chỉ là quần short và áo thun. Tôi nói đây là cuộc hẹn bình thường, không nhất thiết phải mặc váy nhưng ả Nhân lại khua mép:
– Thôi đi mẹ! Mặc quần áo trang điểm cho giống người 1 chút chứ nhìn giống lợn quá!
– Mày không đi đến lễ hội thật à?- Con Yến hỏi. Tôi chép miệng:
– Chắc không! Đến thì cũng không được giải, đến làm gì?
– Sao mày chắc thế?- Nó nhíu mày.
– Năm nào cũng vậy… Bộ nhan sắc chị mày nổi bật lắm sao?- Tôi cười hắc hắc tỏ vẻ kiêu ngạo. Đúng, ít ra thì cũng còn vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn chỉ có điều càng tìm nó càng ẩn. Nó lắc đầu:
– Tao nói ày đỡ buồn ấy mà!
– Con quỷ!- Tôi liếc nó. Ả Nhân cũng ngồi trước bàn trang điểm đánh phấn vào mặt, góp chuyện:
– Đi chơi thì đi chơi chứ đừng làm mất mặt tôi à!
-Liên quan gì đến mày?- Tôi liếc nó. Nó gõ gõ cây tán má hồng xuống bàn trang điểm:
– Dù sao thì cũng mang danh chị họ tôi mà!
– Chắc liên quan dữ lắm.- Tôi hừ lạnh 1 cái rồi lôi đôi giày cao gót cũng là đồ của hắn ra mang thử. Cảm giác không còn đau như lần đầu nữa. Tôi đi xuống nhà, hắn đã đứng đó từ bao giờ, không bấm chuông cửa. Thấy tôi đi xuống, hắn lia ánh nhìn lạnh về phía tôi. Tôi mỉm cười nhìn hắn, chắc là đẹp quá chứ gì! Hắc hắc, ta biết, ta biết mà. Đáy mắt hắn khẽ ánh lên tia nồng ấm. Không thể phủ nhận, hắn ăn mặc như thế này rất rất đẹp trai và lãng tử. Hắn mặc bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, đi chơi thôi có cần trịnh trọng vậy không? Ả Nhân cũng đi xuống, trợn mắt nhìn hắn. Tuy là gay nhưng ả gay ngầm, chẳng bao giờ để người khác biết. Tôi liếc hắn rồi mở cửa cho hắn.
– Đi thôi!- Tôi kéo tay hắn đi trước không để cho ả Nhân kia ngắm lâu hơn nữa. Hắn khẽ nhếch mép rồi đi theo tôi. . .
Ăn mặc như thế này mà đi bộ trên con đường quả thật là kì quặc. Kì quặc hơn nữa là tôi vừa đi vừa nhai nhai cây mía. Hắc hắc, chỉ là do hắn chiều ý tôi thôi. Đầu tiên, tôi nghĩ đến cuộc hẹn này sẽ là cuộc hẹn “bụi” cho nên quyết định đi đến đâu thì mình lại tìm thứ chơi đến đó. Lúc nãy đi ngang qua quầy mía, tôi thuận miệng bảo hắn mua 2 cây chưa cắt khúc để vừa đi vừa ăn. Hắn trợn mắt nhìn tôi, tôi lại nhún vai:” Anh định kẹo kiệt với tôi à?” Hắn thở hắt ra 1 cái, rốt cuộc cũng phải chiều ý tôi. Tôi vẫn cầm 1 cây bên tay trái, thấy hắn không vui vẻ tôi đưa ra. Thật ra tôi cũng có ý mua cây này cho hắn. Thấy hắn không đếm xỉa đến,tôi bực bội nói:
– Anh thử không nghĩ đến sĩ diện của mình 1 lần đi! Nếu đã chấp nhận yêu 1 cô gái thì anh cũng nên yêu luôn những hành động gì của cô ấy!
– Minh Minh…- Hắn gọi tên tôi, 2 tay đặt lên vai tôi, đôi mắt xoáy vào mắt tôi.- Cô đang ám chỉ là tôi yêu cô à? Tôi có cảm giác… chúng ta đang hẹn hò!
– Hả?- Tôi bặm môi rụt đầu lại nhìn hắn, đôi mắt vẫn mở to trao tráo. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Khuôn mặt hắn nhìn gần quả thật rất rất đẹp trai nha.
– Cô đang khẩn trương sao?
*Lắc đầu*. Hắn phì cười rồi cầm lấy cây mía còn lại cắn 1 cái. Đột nhiên tôi thấy lòng mình vui vui là lạ. Tôi và hắn đi về phía trước, vừa đi vừa cắn cây mía trước những ánh nhìn kì quái của người đi đường. Nói thì nói vậy thôi, Minh Minh tôi cũng có thể diện nên đi được 5 bước đã quẳng 2 cây mía theo chủ ý của tôi. Bắt đầu là tôi, kết thúc cũng là tôi. Ít ra cuộc hẹn này không quá căng thẳng và cứng nhắc như tôi thầm tưởng tượng.
Hắn kéo tôi vào 1 tiệm điện thoại. Á, hắn muốn mua điện thoại cho tôi sao? Hắn nhìn sơ qua 1 lượt mấy cái điện thoại đời mới tân tiến rồi choàng tay qua cổ kéo tôi lại, tỏ ra rất giống người tình. Cô nhân viên bán hàng tủm tỉm cười. Hắn hoàn toàn không quan tâm đến tôi đang giãy giụa giằng ra mà siết chặt tay hơn. Hắn ngẩng đầu lên hỏi cô bán hàng:
– Iphone 6?
– À, thật sự xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi chưa nhập về!
Hắn hừ lạnh rồi nâng cằm tôi lên:
– Xài điện thoại của tôi đi!
Cô bán hàng lúc nãy còn vui vẻ nhưng bây giờ thì hoàn toàn không. Cô ấy nghĩ hắn là thùng rỗng kêu to hay gì ấy. Bề ngoài sang trọng chỉ là cái mác! Hắn lôi trong túi quần mình 1 chiếc iphone 6 đưa cho tôi. Tôi trợn mắt, cô bán hàng cũng vậy. Điện thoại lần trước của hắn cũng còn rất mới, giờ lại thay rồi sao? Tôi biết gia đình hắn giàu có nhưng mà… có cần giàu có đến vậy không? Hắn kéo tôi đi khỏi đó dưới sự ngạc nhiên của cô bán hàng. Tôi né tránh cánh tay của hắn rồi nói:
– Điện thoại lần trước của anh…
– Nứt mặt rồi còn đâu?- Hắn liếc tôi. Đúng vậy, lúc tôi gọi cho anh bất cẩn bị rơi xuống đất.
– Tôi sử dụng cái này thì anh…
– Mua thêm 1 cái nữa. Sử dụng điện thoại đôi!- Hắn nhếch mép. Cũng được, tôi không quan tâm là sử dụng chung hay dùng đồ vật giống ai đó, miễn có là sử dụng. Aiz, cái điện tôi cũng bị tôi quăng hỏng rồi. Tôi là kẻ sát điện thoại! Tôi sẽ giữ kĩ cái iphone 6 này, tất nhiên rồi, có điên mới đem đi quăng.
– Cô hay gì không?- Hắn và tôi vẫn sải bước đều đều cạnh nhau trong công viên. Ánh mặt trời đang dần buông, hoàng hôn đã đến. Tôi quay sang nhìn hắn. Ánh nắng chiều hắt từ phía sau hắn vọng đến, trông hắn như 1 vị thần, rất đẹp, rất sáng. Tôi nhướn mày nhìn hắn:
– Gì cơ?
Tôi và hắn ngồi xuống băng ghế đá gần đó, nơi có thể ngắm ánh nắng cuối ngày.
– Tôi đã nói chuyện nhiều hơn!
Tôi khựng lại 1 giây, đúng vậy, hắn đã nói chuyện nhiều hơn. Tôi rõ biết, hắn không thích như vậy. Nhưng… tôi chỉ thích những chàng trai ấm áp, đem lại sự bình yên, tốt nhất là dùng lời nói lẫn hành động.
– Tốt thôi!- Tôi hờ hững đáp, trong lòng có cảm giác lâng lâng lạ thường, chưa bao giờ tôi có cảm giác đó.
– Vì cô đó!
Tim tôi đập mạnh 1 nhịp khi nghe câu nói đó của hắn. Mặt tôi nong nóng lên, tôi biết là nó đang ửng đỏ. Tôi áp 2 tay vào má che lại. Hắn mỉm cười nhìn tôi:
– Và cũng cười nhiều!
– Anh cảm thấy thế nào?
– Thoải mái hơn!- Hắn đưa tay vuốt vài sợi tóc đang bay trong gió chiều của tôi để ra sau tai. Ngón tay hắn chạm vào như có luồng điện làm tôi giật nảy người. Tôi chu môi nhìn hắn:
– Sao anh không tiếp tục trưng bộ mặt cô hồn đó tiếp đi!
– E hèm!- Hắn hắng giọng 1 cái, à, tôi đã phá vỡ khung cảnh romantic rồi. Tuy nhiên, hắn vẫn tiếp tục.- Nếu không có nguyên nhân thì tôi sẽ không nói chuyện, nếu không có niềm vui thì tôi sẽ không cười. Cô biết đó là gì không?
– Hả?- Mắt tôi vẫn hướng về khoảng trời ửng hồng hờ hững đáp.
– Là yêu đó!
Tôi quay sang nhìn hắn, hắn đang tỏ tình sao? Trong giây phút, tôi thấy lòng mình trải rộng và yên ả. Lòng tôi dấy lên 1 sự cảm động lạ thường. Tôi đã… thích hắn sao? Không phải, chỉ là nhất thời thôi!
– À, tôi không có ý tỏ tình. Vì tôi… à…- Hắn bắt đầu lúng túng. Trông hắn lúc này hiền hẳn mọi lần, hắn không còn hung hăng nữa. Đúng là, người đàn ông có lạnh lùng cỡ nào cũng phải tan chảy trước người con gái mình yêu.
– Tôi biết. Tôi và anh sẽ tiếp tục làm bạn!- Tôi giúp hắn giải tỏa sự ngượng ngùng này. Chính tôi lại không thấy mình thoải mái khi thốt ra câu này.
– Phải!- Hắn gật đầu cười trừ. Phía trước, có đôi tình nhân đang chạy 2 chiếc xe đạp đôi lòng vòng công viên cạnh hồ. Hắn đứng dậy quan sát gì đó rồi hỏi tôi:
– Có muốn đạp xe không?
Tôi gật đầu, vẻ mặt thích thú. Hắn kéo tay tôi đến chỗ trưng ra rất nhiều xe đạp cạnh hồ. Hắn mướn 1 chiếc xe đôi dành cho 2 người. Tôi lúc đầu cũng có hơi ngạc nhiên nhưng ngó qua ngó lại chỉ còn xe đạp dành cho 2 người mà thôi. Hắn cầm đầu tay lái, tài lái xe của hắn thì khỏi phải chê rồi, tôi hoàn toàn tin tưởng và giao sự an toàn của mình cho hắn. Chiếc xe từ từ chuyển bánh, đưa tôi và hắn cùng dạo quanh hồ. Chân trời hôm nay, tắt nắng trễ hơn mọi khi. . .
Sau khi dạo vòng vòng chán chê, bây giờ cũng chỉ ngưỡng 5 giờ 30 phút. Hắn lôi tôi vào 1 quán ăn ven đường, tôi và anh đã từng ghé qua, thức ăn nhanh ở đây rất ngon. Hắn đưa menu tôi chọn trước. Tôi định nhường cho hắn chọn nhưng như vậy quả thật làm mất mặt hắn.
Tôi gọi 1 phần salad trứng và 1 ly trà chanh. Hắn cũng vậy. Suất thức ăn được mang ra. Tôi lấy cây nĩa ghim 1 miếng trứng trước mặt hắn. Hắn vừa định há mồm ăn bị tôi giật lại cho vào miệng khoái trá. Hắn cầm ly trà tranh tôi lên uống ngọt sớt. Tôi cũng nhanh chóng đớp 1 miếng trứng trong dĩa của hắn. Tôi với hắn giành giật qua lại suốt buổi ăn, vui có, bực có. Vui vì dĩa trứng của hắn bị tôi ăn sạch, buồn gì ly trà chanh của tôi bị hắn uống sạch. Sau khi đánh chén xong, tôi mới để ý đến những ánh nhìn của mọi người, tôi và hắn trông chẳng khác gì 2 đứa trẻ giành ăn với nhau. Hắn thanh toán, tôi và hắn tiếp tục đi. . .
Đi được 1 lúc, chân tôi đã mỏi, đôi giày cao gót này thật phiền toái. Tôi khom người cởi giày ra cầm trên tay. Hắn thấy vậy cúi người, ra hiệu tôi leo lên. Tôi đã quá quen với hành động này của hắn, không khách khí leo lên. Đôi giày cũng đưa hắn cầm hộ. Tôi áp đầu lên lưng hắn nghe tiếng tim và nhịp thở đều đều của hắn. Đi được 1 chút, hắn hỏi:
– Cô không định đến trường thật à?
– À… cái đó…- Tôi nhìn lên bầu trời, trăng đã lên cao. Chắc cũng gần đến giờ trao giải, không biết chàng trai, cô gái nào có phước phần thế nhỉ?
– Tôi và cô đến đó!
– Ồ!- Tôi gật đầu, sao hắn biết là tôi muốn đến trường nhỉ? Hắn đổi hướng ngược lại, đi về phía trường tôi.
*******
– Yến, Minh Minh đâu rồi?- Quang Huy bắt gặp Hải Yến thì hỏi. Cô cũng tiến về phía anh trả lời:
– Hôm nay Minh Minh không đến!
– Sao lại không?- Anh nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
– Thanh Tuấn hẹn nó đi chơi rồi ạ…- Cô thản nhiên, trong đầu cô lúc nào cũng ship cặp đôi Minh-Tuấn nên chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của anh. Dù sao, anh cũng là tên thỏ đế!
– A, lâu quá không gặp!- Hải Yến ngẩng đầu lên nhìn. Tên Hiếu đang đi cùng 1 cô gái nào đó, cậu ta choàng tay qua vai cô ấy tỏ vẻ thân thiết. Hải Yến theo phản xạ hơi nép vào lưng anh. Quang Huy nhận ra điều đó, anh hoàn toàn không tránh né. Cô cười gượng gạo:
– Chào!
– Cô…đi cùng anh Huy sao?- Từ cô mà tên Hiếu sử dụng quả thật rất xa lạ làm cho Hải Yến có chút buồn buồn nhưng nhanh chóng tan biến bởi lời nói của anh.
– Đúng vậy!- Anh gật đầu khẳng định.
– Em nhớ người anh đang theo đuổi là Minh Minh kia mà!- Hắn nhíu mày, đưa tay xoa xoa trán.
– Đó là chuyện của anh, chú em có ý định chen vào sao?- Anh nở nụ cười ôn nhu, tuy nụ cười không có ác ý, ngữ khí lời nói cũng cực kì nhẹ nhàng nhưng đó là sự cảnh cáo. Tên Hiếu tất nhiên hiểu mà ôm eo cô gái kia đi sang nơi khác. Hải Yến thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy có lỗi với anh, cúi đầu lí nhí:
– Em…cảm ơn! Em…đi trước đây!
– Ừm.- Anh gật đầu nhẹ, tránh sang 1 bên nhường đường cho Hải Yến. Cô đi loanh quanh sân trường để tìm Thiện Nhân, chẳng biết cô ả biến đâu mất tăm rồi. . .
Sân trường rộn ràng tiếng nhạc, ánh sáng được bật lên chói lóa, sáng rực 1 vùng. Có thể nói, đây là lễ hội lớn nhất trong năm nhầm khích lệ tinh thần học tập của học sinh toàn trường, nhất là học sinh cuối cấp. Toàn thể học sinh bắt đầu tụ lại dưới kháng đài chờ đợi tiết mục đặc sắc nhất. Không phải trao giải, mà là khiêu vũ. Chẳng biết nhà trường thấu hiểu tâm lý tuổi mới lớn hay sao mà những đôi lứa yêu nhau sẽ có thể mời nhau khiêu vũ 1 điệu nhạc nhẹ, ngoài ra, cũng có thể xem là lời tỏ tình với 1 số trường hợp đặc biệt.
Ai ai trong trường cũng biết rõ kết quả King & Queen năm nay. Nhưng quái lạ là chẳng ai trong 2 người xuất hiện. Thầy hiệu trưởng cầm mic nói vang vang:
– Chào mừng các em tham gia lễ hội của trường Minh Đăng năm học 2014-2015!
Tiếng vỗ tay kèm theo tiếng hú tán thưởng rầm trời.
– Các em đều là nhân tài tương lai, đều là trai xinh gái đẹp của trường. Mục đích tổ chức lễ hội hôm nay nhầm khích lệ tinh thần học tập của các em, các em nhớ phải cố gắng có 1 năm học thật tốt nhé! Không để các em đợi lâu, thầy xin giới thiệu Nguyễn Quang Huy, là học sinh ưu tú khóa trước của chúng ta. Hôm nay, em ấy sẽ trao giải King & Queen của trường. Xin mời em!
Thầy nhường chỗ lại cho Quang Huy. Anh bước lên nở nụ cười yêu nghiệt thu hút sự chú ý của nữ sinh khiến không ít nam sinh ghen tỵ. Hải Yến bất giác quay đầu về phía sân khấu, ánh mắt nhìn chằm chằm rồi quay đi hướng khác.
” Nhanh lên, gần trao giải rồi!” Cả hội trường đang im lặng, tiếng nói của Minh Minh phá vỡ sự im lặng đó tạo thành sự chú ý. Cô đang kéo tay Thanh Tuấn đi vào. Bắt gặp ánh mắt béng như dao của hắn, mọi người lại quay đầu lại phía sân khấu. Anh cũng đưa mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, ấm áp. Anh mỉm cười:
– Tôi rất vinh hạnh khi là người trao giải cho các bạn. Các bạn đã bình chọn rồi đúng không? Tôi sẽ công bố giải thưởng được chờ đợi nhất bây giờ… Giải thưởng King của trường năm nay chính là. . .
Mọi người chẳng lấy gì là hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc đăng quang. Ai cũng biết quá rõ là hắn rồi. Riêng chỉ có Minh Minh ngu ngơ là chờ đợi kết quả.
– Nguyễn Thanh Tuấn!
Nghe anh xướng tên hắn, Minh Minh vừa ngạc nhiên, vừa xen lẫn vui mừng thúc giục hắn đi lên sân khấu:
– Nhanh đi! Là anh đó!
Hắn nhếch mép, nắm lấy tay Minh Minh kéo theo lên sân khấu. Cô cố giằng ra nhưng không thể, Minh Minh hét lên oai oái nhưng không ai dám đứng ra giúp đỡ cô gái này. Để phá vỡ sự lúng túng đến bực mình này, anh nhanh chóng xướng tên Queen của trường.
– Và Queen của trường chính là Triệu Minh Minh. Mời 2 người lên sân khấu!
Bước chân Minh Minh khựng lại, không thể tin là sự thật. Tuy cô được xếp vào nhóm học sinh an phận nhưng không phải được lòng tất cả. Số lượng người ghét còn nhiều hơn cả thích kia mà. Tuy nhiên, hắn cúi người xuống bế cô lên làm học sinh xung quanh ồ lên thích thú.Minh Minh thẹn quá hóa giận mà cúi gằm mặt, nép vào người hắn. Anh nhíu mày nhìn cảnh tượng này.
Sau khi trao giải xong, tràng pháo tay của học sinh toàn trường đưa Minh