Alice vội vàng đưa Linh đến Blue Rose.
“Tuyết Linh bị gì vậy?”-Bảo Ngọc hoảng hốt.
“Không tự lượng sức mình nên đi giao đấu với Nhã Uyên tiểu thư.”-Alice đáp.
“Nhã Uyên?”
“Tôi sẽ nói về tiểu thư sau, bây giờ Bảo Ngọc tiểu thư nên sơ cứu vết thương cho cô bé.”
Alice cùng Bảo Ngọc và quản lí của Bảo Ngọc đưa Linh vào trong phòng y tế của Blue Rose.
******
Trước khi vào phòng làm việc của Hàn Phong, Nhã Uyên đã cẩn thận chuẩn bị trước. Cô ta cố ý làm mình bị thương thậm chí là tự gạch một nhát lên bắp tay nhằm nguỵ trang để lấy lòng Hàn Phong nhưng…
“Hàn Phong!”-Nhã Uyên đổi giọng điệu hiền thục.
“Có gì không?”-Anh lạnh nhạt hỏi.
“Em… Em bị Tuyết Linh làm bị thương!”-Nhã Uyên vờ yếu đuối.
“Vậy sao?”-Hàn Phong ngước lên nhìn cô ta “Nếu vậy em nên gọi Lith băng vết thương cho em chứ nhỉ, sao lại vào phòng làm việc của anh?”
“Em chỉ muốn đến nói với anh cô gái đó thật hung hăng anh có thể…” -chưa kịp nói hết câu Nhã Uyên đã bị Hàn Phong ngắt lời.
“Cô ấy như thế nào không đến lượt em nói, mau tự đi băng bó vết thương của mình lại đi đừng làm phiền anh!”
Nhã Uyên bực dọc bỏ ra ngoài, lòng thầm nhủ “Được lắm! Lâm Tuyết Linh!”
******
Vừa mở mắt ra, xộc vào mũi là mùi cồn nồng nặc, tiếp theo đó là cảm giác hơi rát ở tay và bắp đùi. Linh khó nhọc ngồi dậy, Bảo Ngọc cũng vừa đi vào thấy cô muốn ngồi dậy nên đỡ cô ngồi lên dựa vào cái gối sau lưng.
“Cậu có bị gì không?”-Ngọc ân cần hỏi han.
Linh lắc đầu “Ngoài hai vết thương này còn lại chỉ là xây xác nhẹ, không sao đâu.”
“Cậu làm tớ lo lắm đó biết không?!”
Tuyết Linh chỉ cười trừ cho qua chuyện. Vừa lúc đó, Alice đi vào “Em tỉnh rồi à?”
“Chị Alice!”
“Em định nói sao với cậu chủ đây?”
“Có gì cần để nói với anh ta?”
“Cậu chủ vốn không bao giờ để em bị thương. Ba năm nay đều là cậu chủ âm thầm giúp em, bây giờ em lại nói như vậy.”
Tuyết Linh không trả lời, chỉ nằm xuống giường rồi ngủ.
“Hừm! Em quá ngoan cố rồi Lam à!”-Alice bỏ ra ngoài.
Nhắc đến cái tên Bảo Lam, Linh vẫn thắc mắc không hiểu tại sao khi vừa bị bắt vào tổ chức này mọi người đã gọi cô bằng cái tên này. Tuy thắc mắc nhưng Linh không hỏi nhiều đến sau này Linh mới biết thì ra tất cả mọi thứ liên quan đến cô đều do Hàn Phong sắp xếp, cô chỉ làm ngơ coi như bản thân mình may mắn được người tốt nào đó giúp đỡ.
Nhưng… Sao anh lại giúp cô? Anh và cô vốn đâu quen biết nhau?
******
Trong quán rượu nhạc mở ồn ào, những tay chơi hú hét như điên trong quán. Tại một góc phòng có một người con trai không bận tâm mọi thứ xung quanh, chỉ biết uống rượu và uống rượu. Xung quanh anh lăn lóc vài chai rượu đã hết, anh đang tiếp tục uống chai nữa…
Một cô nàng đang ưỡn ẹo lại gần, Phong liền phản ứng “Biến!”
Cô ta bực tức bỏ đi. Chưa kịp làm gì hết đã bị xua đuổi (nhọ quá mà), thật kỳ cục.
“Cậu chủ uống quá nhiều rồi!”-Alice điềm tĩnh giật chai rượu ra khỏi tay Phong.
“Alice! Đưa tôi chai rượu mau!”-Hàn Phong say lướt khướt.
Alice lạnh lùng kéo Phong ra khỏi quán “Cậu chủ, Tuyết Linh đang bị thương nặng, cậu mau về xem tình hình.”
Vừa nghe đến Tuyết Linh, Phong liền im lặng, ngoan ngoãn theo Alice về.
Về đến nhà Hàn Phong chẳng còn biết gì hết, lăn đại xuống đất mà ngủ.
Tuyết Linh cũng chẳng bận tâm, cô mặc kệ cái người say đến nỗi chẳng biết trời trăng kia, cứ lon ton đi lên phòng ngủ.
Nửa đêm.
Oẹ! Oẹ!…
Tiếng nôn oẹ của ai đó làm cô tỉnh giấc.
Keng! Lạch cạch!
Tiếp theo là một loạt tiếng động làm phiền giấc ngủ của Linh.
Linh nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, đi bật đèn cầu thang. Dưới nhà hiện tại là một bãi ‘chiến trường’. Linh khẽ thở dài, cô đi vào phòng tắm xem tình hình.
Hình như… Có người đang muốn ngủ luôn trong đó.
Linh phải vác người đó ra khỏi phòng tắm. Tiếp theo là dọn dẹp mớ hỗn độn bên ngoài. Rồi cuối cùng là chăm sóc con người rắc rối kia.
…
Sáng sớm hôm sau
Linh đã đi từ lúc nào. Hàn Phong lờ đờ thức dậy mò xuống bếp.
Điểm tâm buổi sáng đã được chuẩn bị sẵn, kèm theo một tờ giấy nhỏ đặt dưới dĩa thức ăn.
“Ăn xong tự dọn, tôi đi công việc!”
Phong trầm ngâm nhìn vào mẩu giấy, khẽ thở dài. Em đang tránh mặt tôi à?
******
Tối
Tuyết Linh về.
Hàn Phong đang ở trong bếp làm bữa tối. Tuyết Linh chẳng buồn chào một câu, chỉ lẳng lặng lên phòng tắm.
Hồi sau…
Cốc! Cốc!
“Linh!”-Hàn Phong đứng ngoài gọi.
“Gì?”-Linh nằm trên giường, nói.
“Xuống ăn cơm!”
“Tôi không ăn đâu!”
Không có tiếng trả lời, nghĩ Phong đã đi xuống nên Linh nhắm mắt ngủ. Nhưng lăn hết mấy vòng trên giường vẫn không thể nhắm mắt lại ngủ. Linh bật dậy, đi xuống nhà. Phong vẫn đang ngồi đợi… Linh ngơ ra vài giây khi thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên.
“Anh… Chưa ăn sao?”
“Chưa!”
Linh nhìn Phong như muốn hỏi tại sao chưa ăn, nhưng nhìn rồi lại thôi. Cô im lặng ngồi vào bàn ăn. Bữa cơm diễn ra trong im lặng.
“Tôi cần nói chuyện với em!”-Hàn Phong đứng trước cửa phòng của Tuyết Linh.
“Gì?”-Linh hé cửa phòng ra.
“Em đã gặp Nhã Uyên?”
“Thì sao?”
“Cho tôi vào trong trước đã!”-Phong đẩy cửa vào.
Nhưng Linh lại không muốn nói chuyện với Phong vậy nên cô đẩy anh ra. Anh thì kháng cự lại, cả hai ẩu đã với nhau một hồi vô tình Phong làm cho vết thương trên tay Linh chảy máu.
“Em bị thương?”-Phong dừng ngay hành động tiếp theo của mình để tránh làm tổn thương Linh.
Cô không trả lời, một tay ôm lấy vết thương.
“Bị hồi nào?”-Phong tiếp tục hỏi.
“Anh mau đi về phòng của anh, vết thương trên người tôi thì tôi tự lo.”-Linh cau có.
“Sao lúc nào em cũng thích giấu mọi chuyện hết vậy? Nếu em không nói thì sao tôi biết được em bị gì!”-Phong có chút tức giận.
Linh im lặng quay mặt đi chỗ khác.
“Ngồi yên đó cho tôi!”-Phong đi ra ngoài.
Linh ngoan ngoãn ngồi yên trên giường.
Lát sau, anh đi vào trên tay là hộp cứu thương.
“Mở áo khoác ngoài ra!”
Linh hậm hực cởi áo khoác ra, bên trong cô mặc một cái áo thun ba lỗ ngắn nhìn khá lộ liễu vậy nên lúc Phong bảo mở áo ra cô có chút ngượng (con gái mà!).
Phong tỉ mỉ, nhẹ nhàng băng lại vết thương cho Linh. Nhưng lần này anh không mạnh tay như trước mà rất nhẹ nhàng. Xong, anh hỏi “Còn chân?”
“Không sao?”
“Em đánh nhau với Nhã Uyên?”
“Biết rồi thì hỏi làm gì?”
“Em đang giận?”
Như bị nói trúng tim, Linh đá vào bụng Phong một cái. Anh ôm bụng nằm lăn ra đất.
“Ơ… Có sao không?”-Linh vội vàng đỡ anh ngồi dậy.
“Em đánh tôi thật?”
“Tôi đâu có đùa với anh!”
“Haiz! Xin lỗi mèo con!”-Anh xoa đầu cô.
Mặt Linh hơi ửng hồng, cô cúi mặt xuống đất “Tôi không giận!”
“Nhưng em bị Nhã Uyên làm bị thương!”
“Không sao! Dù gì chị ta cũng là người nắm quyền, tôi chỉ là một con mèo nhỏ bé làm sao có thể đấu lại chị ta.”
“Em không đấu lại thì còn tôi.”
“Ừm!”-Linh gật đầu.
Anh đừng có lúc nào cũng làm vậy với tôi! Lỡ tôi thích anh thì tôi biết làm sao?