Máy bay quốc tế từ Nhật Bản đáp xuống sân bay Nội Bài từ 15′ trước. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim, chiếc mũ vành rộng và cái kính râm bảng to che nửa khuôn mặt bước xuống máy bay, mặc dù người cô gái vẫn toát lên vẻ đẹp của một thiếu nữ lạnh lùng nhưng yểu điệu nhẹ nhàng. Chính vì điều này nên đi đến đâu cũng có người ngoái lại nhìn nó, nhưng vì quá quen với điều này nên nó vẫn ung dung đi ra khỏi sân bay. Đến nơi để xe, hai chiếc xe 1 mui trần màu trắng, 1 BMW màu đen. Người trên hai chiếc xe bước xuống cúi chào nó. Nó gật đầu, toan bước lên chiếc mui trần màu trắng thì chợt nhớ ra điêu gì đó liên quay đầu lại, hỏi:
– Anh hai cháu ở trường nào vậy?
– Thưa tiểu thư,…
Người đàn ông chưa kịp nói đã bị cắt lời: – Cháu đã nói sao?
– À, anh cháu ở trường Angel.
– A, cháu nhớ rồi, cháu đi đây.- Nói rồi nó phóng xe chạy đi chỉ để lại 1 làn khói trắng để cho hai người kia lắc đầu ngao ngán, đúng là tác phong của tiểu thư, nhanh_ gọn_ lẹ.
♥ Trường Angel:
Chiếc xe mui trần đỗ kịch trước cổng trường thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Nó bước xuống xe, đi thẳng vào ngôi trường. Từ đằng xa đã thấy 1 đám người tụ lại, chỉ có 1 khả năng duy nhất là anh ba của nó. Với chiếc mũ và chiếc kính cũng đủ làm cho nó bí ẩn rồi, bây giờ nó lại mang trên mình chiếc váy 2 dây 2 lớp màu hồng phấn với những con bướm bay lượn trên áo. Nó đi lại đám đông, dần dần đám đông cũng tản ra cho nó đi vào, đứng trước mặt 5 người con trai, nó cười, đoán không sai, chỉ có những hotboy như thế này mới làm cái trường này xôn xao đến vậy. Trong 5 người, 4 nó quen 1 nó không quen nhưng thôi kệ chào người quen trước. Nghĩ vậy, nó giơ tay trước mặt người đi đầu, cười tươi:
– Lâu rồi không gặp.
Dứt lời mọi người đều ngạc nhiên nhìn nó, cô ta quen anh Thanh? Trước nụ cười của nó, Thanh chỉ thờ ơ rồi đi qua. 4 chàng trai còn lại thấy vậy cũng lướt qua nó. Nhưng người thứ 2 mới đi được 1 bước dã bị nó níu lại, tên con trai đó trừng mắt nhìn nó nhưng nó cười cười rút ra 1 chiếc roi da quất thẳng vào người con trai đó. Nhưng tên con trai đó thân thủ không bình thường, né được đường roi của nó, khuôn mặt nhợt nhạt hơn nửa phần. Nó cười lạnh, mới đi có 3 năm đã quên nó rồi sao? Tên đó định chạy nó lại dùng roi giữ tay nó lại, kéo lại gần lạnh lùng nói :
– Gan to quá nhỉ? Cái tên bạn thân chết tiệt kia.
– Nhi, Nhi, tớ biết rồi, xin lỗi mà. Cậu xem kìa, chẳng phải anh cậu còn quên cậu sao?
Dứt lời, Thanh thấy sống lưng mình lạnh toát quay người lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nó thì cười cười gãi đầu:
– Nhi ơi…….
Nó lườm Thanh cất tiếng hỏi:
– Hai đâu?
– Tìm anh sao?
Một giọng nam trầm ấm vang lên trả lời cho câu hỏi của nó. Nó quay người sang, nhìn thấy người con trai đang nhìn mình mỉm cười kia, nó liền chạy lại xà vào lòng anh dụi dụi cái đầu vào ngực người con trai đó. Mọi người xung quanh thì á khẩu nhìn nó rồi, đây là người con gái đầu tiên dám chạm vào người anh Vũ. Đến cả người con trai đi cuối kia cũng hoàn toàn bất ngờ, lần đầu tiên nhìn thấy anh Vũ cười dịu hiền đến vậy. Cái tên này cực kì lạnh lùng mà sao trước cô gái này lại dịu hiền như thế?
Vũ xoa đầu nó, cười dịu dàng hỏi:
– Về rồi sao?
– Nhớ anh sắp chết rồi.
Vũ quay sang nhìn 5 người con trai kia lạnh lùng nói:
– Lên phòng hiệu trưởng.
5 người con trai ngượng ngùng nhìn nhau rồi cũng gật đầu. Vừa cất bước đi thì một giọng nữ lạnh lùng cất lên:
– Quên mất em rồi.
Nói rồi người con gái đó đi lại gần nó, nhìn nó từ trên xuống dưới để đánh giá nó. Nhìn một hồi cô gái đó lên tiếng:
– Cô là ai?
Cả trường đang ở lại để xem kịch hay, ngoài người con gái này ra, chưa có ai được lại gần mấy hotboys này, vậy mà hôm nay lại có 1 người con gái không biết xấu hổ lại gần mấy chàng, để xem cô gái này sẽ phải làm thế nào.
Nó cười nói:
– Haizzz….. có phải mọi người nên thương cảm cho tôi chứ nhỉ?
Nó nói rồi tháo chiếc kính râm trên mặt mình ra, gỡ cả mũ xuống, ngẩng cao đầu nhìn Hà.
Hà nhìn chằm chằm vào Nhi, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi:
– Cô là Lâm Hạ Nhi?
– Đến tên tao mà mày cũng quên rồi?
– Ấy ấy, đâu có ai dám quên tên mày, chỉ tại phong cách của mày… thay đổi quá.
– Lên phòng hiệu trưởng mau!
Nó nói rồi cất bước đi, mấy người còn lại cũng lủi thủi đi theo.
★ Phòng hiệu trưởng:
– Em đi có 3 năm mà mấy người quên hết sao? Quá đáng, quá sức quá đáng. Cái thằng bạn thân trời đánh, anh ba, anh Quân, anh Nguyên, mọi người quên em hết rồi, huhuhuhuhu.
Vũ kéo nó vào lòng xoa đầu nó:
– Hai nhớ em mà, chỉ có anh ba vô tâm quên em thôi.
Nó ôm chặt Vũ, tuy người anh này không phải anh ruột nó nhưng còn yêu thương nó hơn cả anh ruột.
– Chỉ có Hạ Từ Vũ anh là tốt với em nhất.
Nhật đằng hắng giọng nói:
– Đứa con gái như mày, hôm nay mặc váy tất nhiên bọn tao nhận không ra rồi.
– Đúng đúng!- Hà gât gật đầu. – Ăn mặc như tiểu thư, nhìn không ra là phải.
Nó nghiến răng nghiến lợi:
– DƯƠNG NAM NHẬT, TRƯƠNG THANH HÀ, LÂM TRỌNG THANH, TRƯƠNG VĨNH NGUYÊN, BẠCH MINH QUÂN, CÁC NGƯỜI ĐƯỢC LẮM!!!!
Nhìn một hồi mới thấy có một hotboy lạ mặt ngôi im nãy giờ mới lên tiếng hỏi:
– Anh à, ai kia vậy?
Thanh nhìn theo hướng nó chỉ thì cười nói:
– Hôn phu của em đấy! Xin giới thiệu với em đây là Triệu Việt Hưng, con trai chủ tịch tập đoàn HH đứng nhì thế giới.
Nó săm soi hắn từ trên xuống dưới làm hắn cảm thấy có chút không thoải mái, lên tiếng:
– Tôi là Triệu Việt Hưng, chào cô Lâm Hạ Nhi.
– Triệu Việt Hưng? Cái tên của anh nghe cứ ngượng , miệng thế nào ấy chẳng hay chút nào cả nhưng bù lại anh rất đẹp trai, duyệt.
Hưng nghe xong thì không khỏi cảm thấy ớn lạnh, đây là đứa con gái mà anh Vũ suốt ngày ca ngợi sao?