Nó men theo con đường phía trước. Xung quanh chỉ toàn là sương mù vì vậy nó hoàn toàn không biết đây là đâu, là nơi nào. Đi được một đoạn, nó phát hiện ra phía trước có một con suối nhỏ tảng đá to bên cạnh con suối đã có người ngồi trên. Đó là một chàng trai trẻ, mái tóc màu hạt dẻ với chiếc áo sơ mi và quần jean đen tôn lên thêm vóc dáng của chàng trai. Nó thấy vậy thì lên tiếng hỏi:
– Anh là ai?
Chàng trai quay đầu nhưng nó không hề nhìn thấy được gì bởi vì dường như chàng trai đó là 1 phần của sương mù, hòa dần vào trong lớp sương đó. Tuy không thể thấy được khuôn mặt nhưng nó có thể nghe được giọng nói của chàng trai. Đó là một giọng ấm áp và trầm, tạo cho nó có cảm giác yên bình. Chàng trai không trả lời câu hỏi của nó mà nói rằng:
– Đợi đến khi hai chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ kết hôn với em.
Dứt lời chàng trai đó gần như tan dần vào lớp sương để lại nó một mình thẫn thờ bên dòng suối.
” Đợi đến khi hai chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ kết hôn với em.”
” Đợi đến khi hai chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ kết hôn với em”…………
Nó giựt mình bật người dậy, tay vô thức sờ chiếc dây chuyền ở cổ. Giọng nói đó, tại sao lại quen đến như vậy? Giọng nói trầm ấm đến như vậy, nó đã nghe ở đâu?
Mang theo niềm nghi vấn xuống nhà, dưới phòng ăn đang có hai người con trai ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nó nhìn thấy cũng tự dưng gạt đi điều phiền muộn đó, kéo ghế ngồi xuống cạnh Vũ.
Anh chau mày nhìn bộ dạng của nó, lên tiếng trách móc:
– Em ngủ dậy mà như thế này là sao?
Nó nhìn lại mình trong gương, bộ đồ ngủ hình thiên thần màu đen với mái tóc rối chưa trải, khuôn mặt thì chưa rửa. Nó nhìn anh cười nói:
– Kệ đi anh, nhìn dễ thương mà! Ăn thôi, em đói rồi!
Thanh nghe vậy thì cũng mỉm cười:
– Hai à, kệ đi. Nếu con bé thích thì như vậy cũng có sao?
Nó nghe thấy Thanh bênh vực nó liền quay sang cười tươi nịnh:
– Phải, phải. Anh ba nói đúng, anh ba là tốt nhất!
Thanh nghe vậy thì mỉm cười xoa đầu nó:
– Được rồi, cô nương ăn nhanh mà còn đi học. Hôm nay đi chung với anh hai và anh ba luôn.
– Vâng!~~~~
~~~~~~~~~~>_
Chiếc xe thể thao Spyker S8 chạy vào sân trường trong ánh mắt ngưỡng mộ và chờ mong của mọi người. Chiếc xe này, chỉ có duy nhất 1 người đi, mà người đó luôn chở thêm 1 hothboy nữa, đó là hiệu trưởng Hạ Từ Vũ và hotboy Lâm Trọng Thanh!
Nhưng cho đến khi thấy người con gái bước từ trong xe ra thì mọi người đều từ ngưỡng mộ biến thành kinh ngạc.
Cái gì thế cơ chứ? Cô giáo bá đạo đi chung xe với hai người này sao? Đi được sao?!!!
Sau khi ra khỏi xe, ba người chia nhau mỗi người một ngã. Cuộc sống vẫn trôi qua như thường lệ, nó vẫn dạy học, Thanh và Vũ thì cũng trôi qua ngày như vậy. Nhưng nó sẽ không lâm vào vài chuyện kinh khủng nếu như không có lời hắn khi nói chuyện với nó.
Giờ ra về, nó vừa dọn cặp sách, chuẩn bị ra về thì bị một người con trai chặn lại ở cửa. Nó nhìn xung quanh, mọi người đã ra về hết chỉ còn lại nó và hắn. Chắc tại lúc nãy nó đang suy nghĩ về câu nói của người con trai trong mơ nên không để ý. Nghĩ đến đây, nó ngước mặt lên nhìn hắn hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Hắn im lặng một chút rồi hỏi thẳng vào vấn đề:
– Cô đính hôn với tôi đi.
Hắn, sử dụng giọng trầm và ấm áp khác với cái giọng bông đùa hằng ngày và đặc biệt là nó gần như trùng khớp với chất giọng trong mơ của nó. Nó bất ngờ, quá khứ của nó, nó quên sạch. Và bây giờ nó muốn tìm hiểu lại, muốn tìm hiểu một điều quan trọng ở trong quá khứ, một người nào đó. Nhưng tự nhiên lại có ” nghi phạm” tự nguyện để cảnh sát điều tra, vậy thì tại sao nó không nắm lấy cơ hội đó để tìm thêm thông tin? Nghĩ đến đây, nó cũng mỉm cười trả lời cho câu hỏi của hắn:
– Tại sao không?
Lúc nãy khi nó đang giảng bài trên bảng, hắn cảm thấy có cái gì đó rất quen…. dường như…. chuyện này hắn đã trải qua rồi, người con gái đó cũng giảng như vậy nhưng thính giả chỉ có một mình hắn mà thôi. Một năm sau khi bị tai nạn, hắn tỉnh lại với hiện trạng quên mất quá khứ. Cho dù ai cũng nói không có, ai cũng nói không phải nhưng hắn biết rằng mọi người đang giấu chuyện gì đó với hắn, cụ thể hơn là một người con gái nào đó. Cho đến khi gặp được Gia Nhi, tuy lúc đầu cũng nghĩ cô ta là người con gái đó nhưng không phải, càng về sau càng không phải. Nhưng hôm nay thấy nó giảng bài trên bảng, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác thân quen, bỗng muốn tìm hiểu sâu hơn bởi vậy nên mới không ngần ngại nói thẳng ra mình muốn đính hôn với cô gái này. Cứ tưởng rằng cô ấy sẽ từ chối, không ngờ lại đồng ý dễ dàng như vậy. Vậy là báo ngày hôm sau đã có tin hot xuất hiện trên mấy trang đầu tiên về việc đại thiếu gia họ Triệu đính hôn với cô tiểu thư họ Lâm. Và sự việc này đã mang đến một chấn động lớn cho ngôi trường.