Hôn Ước Quý Tộc

Chương 57: Chương 57: HẢI NAM NGOẠI TÌNH



Mình vẫn còn mơ sau. Ai nói cái gì mà nghe ong ong thế. Gãy lưng rồi.
Hải Phong mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy, hiển nhiên không phát hiện có người thứ hai trong phòng. Trong lúc mơ màng không sợ đời chưa đủ loạn hướng Hoàng Bảo Anh cười quyến rũ.
-Hi, Lisa, sớm.
Trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng xuống thấp, sắc mặt Hoàng Bảo Anh đen lại, hai mắt như hai tia lửa chiếu tướng lên người Hải Phong. Ngay sau đó khỏi nói cũng biết Hải Phong lần thứ hai biểu lộ tình cảm với sàn nhà khi trao cho nó một cái hôn nồng nàn.
-Nguyễn Hà Hải Phong, anh tốt nhất nên tỉnh dậy cho em.
-A… ui… đau chết rồi. Em… haha… ha Bảo… Anh…
Vốn định lớn tiếng nói, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đen đỏ lẫn lộn của Hoàng Bảo Anh thì lời định nói ra lập tức nuốt trở lại, ngượng ngùng kéo chăn che kín người, xấu hổ nhìn Hoàng Bảo Anh.
-Anh có 3 phút ăn mặt chỉnh tề.
Lời vừa nói xong, Hải Phong dùng tốc độ sét đánh mà ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.
Hoàng Bảo Anh lúc này mới ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt như có như không liếc nhìn ba cái đầu ngoài cửa.
-Ách… không phải chứ, nhanh như vậy đã bị phát hiện.
Hải Lâm thất vọng bĩu môi, chân định bước vào thì bị Hải Duy ngăn lại.

-Không sao, chị ấy chắc sẽ không vạch trần đâu. Chờ xem.
Thấy thế Hải Nghi ra hiệu đứng im, nhanh tay gửi một tin nhắn.
Ba phút sau, Hải Phong vô cùng đẹp trai, phong độ ngời ngời bước ra, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bảo Anh, miệng cười lấy lòng.
Không cho hắn có cơ hội giải thích, Hoàng Bảo Anh lập tức nói.
-Em muốn lấy anh.
-Không được.
Hải Phong lập tức từ chối, hắn không muốn ở tù chung thân sớm như vậy đâu. Mặc dù hắn cũng yêu cô.
-Em quyết định rồi, anh không có quyền nói không được. Với lại, người nhà anh đều ủng hộ em, để xem lần này anh chạy đi đâu.
Hoàng Bảo Anh không cho hắn có cơ hội từ chối, một lời khẳng định, hoàn toàn là hình tượng của một nữ gia chủ. Lúc này, ba người ngoài cửa không nhịn được mà cảm khái.
Quá suất!
-Em không thể…
-Em biết anh yêu em, anh đừng chối.
Hoàng Bảo Anh cắt lời Hải Phong, hai mắt chân thành cùng kiên định nhìn hắn. Nhin thẳng vào mắt cô, Hải Phong nghẹn lời, không biết nên nói gì, hắn phong lưu một đời lại bị một cô gái bức hôn. Đạo lý gì đây?
“Cạch”
Cửa phòng đột ngột mở ra, người quản lí khách sạn hấp tấp tiến vào. Không để ý đến cái nhíu mày của Hoàng Bảo Anh, trực tiếp nói.
-Nguy rồi, giám đốc. Phía dưới có rất nhiều phóng viên, nói rằng họ biết giám đốc cùng với Nguyễn Hà đại thiếu gia đang ở trong khách sạn.
Khi nói lời này ánh mắt của hắn cũng không nhịn được nhìn về phía Hải Phong, tròng mắt lóe lên, giống như hiểu rõ, mỉm cười ý vị nhìn hai người. Vốn nghĩ chỉ là lời đồn nhưng không ngờ là thật.
Nghe được lời này, vốn sắc mặt còn đang khó coi của Hoàng Bảo Anh cũng đã hòa hoãn vài phần. Liếc nhìn ra phía cửa, ba người kia hoàn toàn không thấy đâu.
-Làm sao có thể như thế?
Hải Phong nhăn nhó nhìn tên quản lí hỏi. Hắn thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Trước đây thông tin lá cải của hắn với mấy cô người mẫu như cơm bữa, ngày nào cũng đưa tin. Hắn không nghĩ sự việc lần này lại dính líu tới Bảo Anh.

Nhưng mà khi nhìn sắc mặt bình tĩnh của của cô, không khỏi nghĩ tới có phải do cô sắp xếp hay không.
Thấy ánh mắt nghi ngở của Hải Phong, Hoàng Bảo Anh biết hắn hiểu lầm, cũng không thèm giải thích. Đứng dậy, khoác tay hắn ra ngoài.
-Đi thôi, em đã nói anh chạy không thoát mà.
Hoàng Bảo Anh mỉm cười đắc ý, hoàn toàn lơ đẹp sắc mặt khó coi của Hải Phong.
…………
“Đinh”
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, đúng như dự đoán ở đại sảnh có rất nhiều phóng viên, khi thấy hai người từ trong thang máy thân mật đi ra, không khỏi nhanh tay bấm máy chụp hình.
Đèn flash không ngừng chớp. Hải Phong khó chịu nhìn đám người này vây quanh mình, nhưng vì hình tượng một công tử lịch sự, hắn miễn cưỡng nở nụ cười.
-Hai vị cho hỏi, có phải tối qua hai người đã qua đêm ở đây?
-Hải Phong thiếu gia, ngài đối với Hoàng tiểu thư đây là thật lòng sao?
-Hải Phong thiếu gia, tin tức anh qua lại với rất nhiều nữ người mẫu, anh đều không đứng ra giải thích. Lần này xuất hiện có phải vì bảo vệ cô Hoàng đây?
-Giám đốc Hoàng, xin cô cho ý kiến.
-…
Liên tiếp các câu hỏi được đặt ra, ngay cả Hoàng Bảo Anh cũng cảm thấy khó chịu. Ngẩng đầu, kéo mạnh caravat của Hải Phong khiến hắn cúi xuống, đôi môi mềm mại chạm vào môi hắn.
“Oanh”

Hành động này khiến đại sảnh như bùng nổ, các cô gái quanh đây đều lấy Hoàng Bảo Anh làm thần tượng.
Trong lúc này, ở một góc khuất, ba con người đồng thời nở nụ cười gian trá. Hải Duy nhìn Hải Nghi nói.
-Động tác nhanh thật.
-Hì hì, cũng nên có người trừng trị Hải Phong rồi.
-Ha ha sau ngày hôm nay, Hải Phong không đính hôn với chị Bảo Anh thì không được nha.
Trong ba người Hải Lâm là vui vẻ nhất, nhìn đại sảnh náo động như vậy, thiếu chút nữa là xông ra chúc mừng nữa cơ. Nếu Hải Duy không kịp thời cản lại thì có lẽ hình của bọn họ sẽ xuất hiện trên mặt báo vào ngày mai a.
-Ơ, đó không phải là Hải Nam sao?
Nhìn thấy người phía đối diện hành lang bên kia, Hải Lâm âm thầm kêu lên. Hải Duy và Hải Nghi cũng giật mình, đồng thời xoay người lại. Khi nhìn thấy Hải Nam thì nụ cười trên mặt Hải Nghi chợt cứng lại. Vì hắn đi cùng với một cô gái váy hồng. Cô không nhìn thấy mặt chỉ là nhìn thấy bóng lưng nhưng như thế cũng đủ cho lửa giận Hải Nghi bùng phát.
Hai người nhanh chóng khuất sau thang máy, Hải Lâm lại vô tư thêm dầu vào lửa.
-Ách… Nguy rồi, Hải Nam ngoại tình.
“Ưm” Hải Duy tay chân nhanh nhẹn bịt lại cái miệng gây họa của Hải Lâm nhưng đáng tiếc không còn kịp rồi. Vì hắn cảm nhận được không khí xung quanh hắn dường như lạnh đi. Trong lòng cầu nguyện, Hải Nam cậu tự lo đi nhé…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.