Khế Ước Hôn Nhân

Chương 21



– cái gì? chỉ đơn giản là vậy thôi mà Khang tìm được đến đây? (tôi hơi ngở ngàng)

Thiên Khang gật đầu! Nhìn cậu ấy đáng yêu lắm luôn, mà cũng ngộ. Hôm nay cậu ấy không mặc đồng phục trường? Chẵng lẽ cũng trốn như mình?

– nè sao không đến trường? (tôi cố gặn hỏi)

– (im lặng im hơi) thấy Hạ đau bụng nên không nỡ đi

Rõ ràng là chọc tức tôi đây mà. May cho cậu ấy là không phải Tôn Phong, nếu không thì tôi đã đánh cho nhừ tử rồi

– lớp trưởng gương mẫu quá…. 

Cậu ấy bật cười, kéo tay tôi lên xe, đội mũ bảo hiễm cho ngay ngắn rồi phóng ga chạy vút

– thấy Hạ không đi nên Khang cũng chẳng muốn đến trường (nói trong gió to lồng lộng)

Ôi trời! Thằng bạn thân đáng quý của tôi, quả là chí cốt, nói câu nào là thấy thích câu đó, không như ai kia….

———————————————————————————————————————–

Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không? Nhiên Diệp Hạ vừa nhắc đến hắn, ở đây hắn lại hắt xì hơi như tên dở người

– Phong không khỏe à? (Lương Khả Vy ân cần đến hỏi)

– à không … (nghĩ trong đầu) chắc là con điên Diệp Hạ nói xấu mình đây….

– hay giờ Vy đi lấy thuốc cho Phong nha? nhìn Phong có vẻ không ổn! (đưa chai nước cho Tôn Phong)

– không sao đâu Vy, Phong ra đây 1 lát 

Tôn Phong ra sảnh, nhấc điện thoại lên gọi cho Diệp Hạ:”số máy quý khách vừa gọ hiện không liên lạc được..” – cái quỷ gì thế này? con sư tử làm gì không chịu bắt máy? hay giận mình vì bỏ đi lúc sáng? hời….

—————————————————————————————————————————-

Hôm qua do không sạc pin, điện thoại tôi tăt nguồn từ lâu. Tôi nào có biết, đến khi Thiên Khang chạy đến biển rồi, tôi mới phát hiện được

– ây….đang cần chụp hình mà lại.. (tôi cầm điện thoại trong vô vọng)

– đây (Thiên Khang đưa điện thoại cậu ấy cho tôi) chụp vào đây đi

Quả là tâm đầu ý hợp, tôi tạo dáng, Thiên Khang chụp hình, không chê vào đâu được, từng cử chỉ, góc nét đều chuẩn… Tôi ôm cổ Thiên Khang ra hiệu lại chụp chung

– hê baby!

Chưa bao giờ tôi thấy mình gần với cậu ấy như vậy, do thân quá rồi nên 2 từ khoảng cách với chúng tôi cũng dần biến mất

Sau một lúc lăn lê bò lết ngoài biển, chúng tôi đi vào trong nghĩ ngơi. Biển hôm nay gió to, nước cũng mạnh thất thường

– Hạ ở cùng Tôn Phong? 

– (tôi phun cả ngụm nước vừa uống ra, tại sao cậu ấy lại biết điều này, xấu hổ chết được) sao…sao…sao biết?

– Khang chờ Hạ thì thấy Tôn Phong bước ra

– ờ thì….. chuyện dài lắm (tôi bắt đầu rối rắm)

– Hạ nè… (ngập ngừng) à, không có gì (Thiên Khang đứng lên đi ra biển)

Thật sự là tôi ngốc thật, những gì cậu ấy nói tôi hoàn toàn không hiểu, không lẽ tôi chỉ tiếp xúc được với những người ngu như Tôn Phong chẳng hạn?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.