Tháng 5 hoa Bằng Lăng nở trong nắng. Có người từng nói:
“Không như các loài hoa lắm sắc nhiều hương, Bằng Lăng với màu tím, ngây thơ nhưng có phần lãng mạn, chung thuỷ trong tình yêu đôi lứa”
Màu tím của Bằng Lăng còn tượng trưng cho sự chia ly và cả nỗi buồn man mác.
Đã ba tháng kể từ ngày Huy Minh rời đi, một quãng thời gian đủ để mọi thứ trở lại nguyên vẹn và bình lặng như cũ. Sau cơn mưa hôm qua, bầu trời hôm nay như lại sáng, tuy sáng nhưng trầm lắng lạ thường. Và dường như đây mới thực sự là bình yên sau cơn bão.
Nguyễn Quỳnh Châu đứng trên sân khấu của trường vinh dự cầm trên tay tấm giấy khen thưởng học sinh xuất sắc. Châu được tuyên dương vì là học sinh đứng đầu khối 12 Ước Mơ với điểm phẩy tổng kết đạt 9,7. Đây là một con số tưởng như không thể, nhưng lại là có thể. Cô ấy với chiếc răng khểnh, tươi cười như một đóa hoa rạng rỡ bước xuống. Có lẽ hiện tại lúc này đây là thời điểm Châu vui vẻ hơn bao giờ hết. Người ta bảo con gái đẹp nhất khi không thuộc ai. Cuộc sống lúc này hiện đang rất ổn.
Ba tháng về trước kể từ ngày không có Minh ở đây, góc bàn học của Châu trống vắng. Châu đã từng suy sụp, nhưng ngay sau đó, người ta thấy một cô gái luôn nở nụ cười trên môi, luôn thân thiện, hòa đồng và hạnh phúc. Một Quỳnh Châu sôi nổi tham gia các hoạt động của trường lớp, hoạt động tình nguyện của Đoàn trường và cộng tác viên cho nhiều câu lạc bộ.
Thế nhưng, nó cũng học một cách điên cuồng, học như bị điên, cả ngày cứ rảnh thì sẽ cắm đầu xuống sách. Sắp tới là kì thi tốt nghiệp THPT, nó không làm gì ngoài học. Nó học cả IELS, học ôn thi đại học, offline các loại mạng xã hội, ngoài ra thì chăm sóc bản thân, đọc sách, tập yoga, chăm sóc da, đi ngủ sớm và ăn uống theo chế độ.
Thảo và Ly nhìn nó sợ lắm. Châu có khác gì một con người chuẩn mực không ngừng cải thiện bản thân. Nhưng mà Ly, Thảo thì thấy chạnh.
Mỗi khi Minh và Nhật liên lạc từ Mỹ về, cả nhóm sẽ cùng bắt máy và nói chuyện. Nhưng Châu không muốn thấy Minh. Nó lạnh lùng lờ đi xa nhất có thể, dứt khoát từ chối nghe giọng Minh. Với Châu, dường như Minh bị coi như chưa từng tồn tại.
Một cuộc sống rất đỗi bình thường.
**
– Ly ! Nhanh lên!
Tùng đứng thập thò ngoài cổng nhà Ly vào giữa tối. Ly suýt xoa trèo cổng trong chính căn nhà của mình. Con gái giáo viên đấy, đêm hôm trốn nhà đi chơi với người yêu.
– Nhanh lên Ly ơi!
Tùng la ó bên ngoài, còn Ly mãi mới trèo ra được. Ly đánh vào đầu Tùng:
– Cha bố mày nói nhỏ thôi, đã yêu lén mà lại nói to thế lỡ cả làng nghe được thì sao?
– Mày cái gì mà mày? “Anh”! Xưng anh – em nghe chưa?
– Anh cái thằng bố mày!
Ly chửi Tùng. Tùng đằng sau chun mũi phồng mồm bất mãn.
Hai đứa bí mật hẹn hò nhân dịp bố mẹ Ly đi vắng, nhưng vẫn là yêu đương trong sáng thôi nha. Tụi nó đi ăn kem, đi dạo trung tâm thương mại, rồi vào khu trò chơi xèng. Mấy cái máy bán thú nhồi bông đểu thế mà Tùng rõ siêu, nó học trên mạng mấy mẹo rồi gắp liên tục cho Ly hai con. Gắp được một chó bông và một mèo bông.
Đang ngồi ăn kem với nhau bỗng Ly nhớ ra chuyện không vui nên mỉa mai Tùng:
– Nhớ có anh nào từng mút chung que kem với chị Giang My cơ đấy.
Tùng làm mặt ngây thơ, tranh thủ thơm môi Ly khiến Ly giật mình khó chịu. Má, Ly sợ nhất bị Tùng hôn ngay chỗ trung tâm đông người. Lỡ gặp người quen thì ăn shit cả hai đứa.
Tùng bảo:
– Nhà Giang My phá sản rồi, chuyển đi mấy tháng nay mà chị không biết hả?
Uầy, nghe tin này Ly vừa bất ngờ vừa sốc. Nhà có tiếng nói thế mà phá sản, đúng là đáng đời. Ly nhớ ra nên hỏi Tùng bằng giọng điệu hơi chanh chua, lại có phần trách móc:
– Ê anh ơi, chị hơi bị khó hiểu đấy nhé! Hồi đó anh yêu được con My thật á hả?
Tùng lắc đầu chẹp miệng:
– Anh không rảnh như chị nghĩ đâu chị ạ!
– Chứ sao mày yêu con nhỏ thần kinh đó?!
Thật ra cách đây 4 tháng, mọi chuyện là…
Giang My ngồi trên giường bệnh với một bên tay phải băng bó. Tùng là một trong những người đưa Giang My tới viện. Biết kết quả chụp X-quang cho thấy Giang My bị trật khớp, Tùng hơi sốc, không ngờ chị Ly của cậu mạnh tay như vậy. Thực ra Tùng luôn tin Ly, chính mắt cậu cũng nhìn thấy là Giang My đả thương Ly trước. Nhưng sau khi chị ấy từ chối cậu, cậu vô thức đã làm chị ấy tổn thương.
Giang My đe dọa sẽ kiện Ly, khiến Ly sẽ phải nghỉ học. Vậy nên, là Tùng đã chủ động đưa ra đề nghị:
– Tôi sẽ làm những gì chị muốn.
Giang My hài lòng, đương nhiên cô ta muốn ép Tùng hẹn hò với mình, và rồi qua mắt bố mẹ rằng tự ngã đến trật khớp để Ly không phải chịu tội. Vậy nên Tùng buộc phải giả vờ có tình cảm với My, nói những lời dễ nghe để thuyết phục cô ta.
– Mọi chuyện chỉ có thế thôi.
Tùng cười hồn nhiên, bị Ly đánh cho một cái:
– Chỉ có thế thôi á? Mày yêu con My lớn chuyện như thế mà bảo chỉ có thế? Còn nghe chung tai nghe, ăn chung que kem cơ mà!
– Em vì chị mới làm thế chứ, chị không cảm động à mà còn ghen?
Tùng nói khiến Ly nghẹn đến đơ người.
– Tao không-bao-giờ ghen!
Ly bối rối chạy đi, Tùng đuổi theo sau, tạo nên cảnh tượng hai bạn trẻ chơi đuổi bắt nhau giữa tầng hai trung tâm thương mại. Người ngoài nhìn vào bật cười: ôi tình yêu thật đẹp!
***
Trường THPT Ước Mơ, trải ruy băng, dán áp phích từ ngoài cổng trường đi vào bảng tin chung, bảng tin trên Fanpage và khắp các dãy học những poster tranh cử cặp đôi yêu thích của sự kiện “Uoc Mo’s KING and QUEEN”.
Cuối năm nay, một sự kiện bùng nổ sẽ diễn ra tại ngôi trường này. Đó là Prom – Lễ trưởng thành lớn nhất trong lịch sử Ước Mơ. Đồng thời cũng là cuộc thi tìm kiếm “King” và “Queen” khối 12 năm nay. Trên bảng xếp hạng giá trị cặp đôi, Thảo và Tuấn Anh đang dẫn đầu.
Prom ngày cuối năm được tổ chức vô cùng khủng khiếp với số tiền tài trợ có thể lên đến vài tỷ đồng. Quy mô tổ chức ở mức lớn, sân khấu hoành tráng, thiết bị âm thanh ánh sáng chuyên nghiệp, mời cả nghệ sĩ có tiếng tăm đến góp vui. Học sinh nữ mặc váy dạ tiệc, học sinh nam mặc vest bảnh bao.
Hoa Anh Thảo mặc váy xòe màu đỏ nổi bật có ánh kim tuyến, tóc búi cao đầy thu hút. Nếu Hoa Anh Thảo không là nữ hoàng của tiệc trưởng thành ngày hôm nay thì không ai có thể ngồi lên vị trí đó. Sánh bước bên cạnh là Tuấn Anh với bộ vest lịch lãm, tỏa sáng như một bậc đế vương. King và Queen của Ước Mơ năm đấy còn ai khác ngoài hai người họ.
***
Bế giảng cuối cấp, mọi người mong chờ mãi để được kí lên áo sơ mi trắng của nhau. Có một chiếc áo dày đặc những hàng bút kí, có một chiếc áo có đủ chữ kí của tất cả mọi người, chỉ không có chữ kí người quan trọng nhất…
Chúng ta của năm ấy, có tất cả trong tay, nhưng lại không có “chúng ta”.
***
Kì thi tốt nghiệp THPT năm ấy, tất cả mọi người đều đỗ, đặc biệt là một người vốn chật vật như Hoa Anh Thảo lại đỗ lớn vào một trường thiết kế. Sau kì thi căng thẳng, tất cả rủ nhau đi chơi hội ngộ một bữa. Đó là chuyến đi picnic đầy thơ mộng nơi thảm cỏ xanh mướt, nơi có cánh đồng hoa Hướng Dương trải rộng.
Nguyễn Quỳnh Châu sau khi sửa soạn mọi thứ, tìm thấy trong ngăn tủ một bức ảnh kỉ yếu đã cũ. Trong bức ảnh ấy có một cô gái đang cười và nắm tay chàng trai mà cô ấy yêu nhất. Châu úp bức ảnh đó xuống, cất sâu vào trong hộc bàn, hiển nhiên coi đó là dĩ vãng.
Picnic có Thảo, có Châu, Ly, Tùng, Tuấn Anh. Mọi người đều mặc trang phục có tone cam đào do Thảo thiết kế, có tên: “Hồi ức của Nắng và Gió”. Ly đã chuẩn bị rất nhiều món ăn cầu kì: bánh ngọt, hoa quả, nước trái cây để mọi người vừa ăn vừa chụp ảnh.
Trời hôm nay đẹp trong xanh mà vẫn rất rực rỡ.
”
Nắng phủ trên những cành hoa vàng rộ, gió khẽ làm chiếc lá lung lay. Nắng làm người ta ấm áp, còn gió thì khiến người ta thấy lao xao. Tôi cũng từng là nắng của cậu, còn cậu cùng từng là gió của tôi…
Chúng ta của tuổi 18 đều là những đứa trẻ xinh đẹp, xinh đẹp rực rỡ như nắng và gió. Chúng ta là những đứa trẻ mãi chẳng chịu trưởng thành, những đứa trẻ luôn đem trong mình vô vàn khát khao và những hoài bão to lớn. Thanh xuân của tụi mình, tình yêu và tình bạn rực rỡ thật đấy. Tụi mình đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, là sự sẻ chia, vui đùa, cảm thông và thậm chí là từng cầm tay nhau bước qua những khúc mắc, phiền muộn. Chúng ta đều biết rung động trước nụ cười của ai kia, đều trao cho nhau sự chân thành và cả những cảm xúc thuần khiết, giản đơn nhất. Rồi đến một ngày bừng tỉnh dậy bỗng nhận ra tuổi 18 của chúng ta qua rồi, ước gì đó chỉ là một giấc mơ thôi cậu nhỉ?
Còn chúng ta của bây giờ là những đứa trẻ đã lớn, đã tốt nghiệp Trung học, đã từng cùng nhau mặc lên người bộ đồ cử nhân và ghi lại những dòng lưu bút ý nghĩa nhất. Chúng ta phải chấp nhận một sự thật rằng tuổi 18 năm ấy đã đi vào hồi ức, tuổi 18 ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa, nhưng nó vẫn luôn khắc sâu mãi trong tim mỗi người, hóa thành “Hồi ức của nắng và gió”
“
Tuổi trẻ của chúng tôi đã kết thúc như vậy đấy…
Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, đổ xuống mặt đất bóng của một chàng trai và một cô gái. Nguyễn Trọng Sơn cầm bó hoa nở rộ tặng cho Nguyễn Quỳnh Châu. Cậu ấy nói:
– Tao có cơ hội được đi cùng mày không?
– …
***
Đôi lời tác giả :
Hi mọi người, vậy là truyện “Nó thích mày” đã đi gần hết một chặng đường dài với 94 chương đã được đăng tải chính thức. Đây là 94 chương trọn vẹn cho câu chuyện thanh xuân đầu tay của tôi.
94 chương này coi như đã có thể kết thúc truyện. Nhưng tôi nghĩ sẽ có người thấy tiếc nuối cho chuyện của Minh và Châu, cụ thể là bản thân tôi =))) Hic tôi thật sự không nỡ viết sad ending, vậy nên tôi còn dành ra một vài chương ngoại truyện phía sau nói về cuộc sống sau này của các nhân vật nữa.
Hmm truyện sẽ có phần 2 chỉ kể về Minh và Châu nha (gọi là phần 2 nghe sang vậy chứ nó có only 6 chương thôi à)
Và trước khi đăng tải phần 2 thì tôi sẽ đăng trước 4 chương ngoại truyện nho nhỏ.
Vì đề tài chính mà tôi viết là học đường, nên phần truyện khi các nhân vật trưởng thành sẽ được tách thành những phiên ngoại. Chuyện của Minh, Châu sau này quá dài nên nếu viết vào mạch truyện chính thì sẽ bị rời rạc và không liên quan đến những tuyến nhân vật khác, thế nên tôi mới đặc biệt tách riêng ra đó =)))
Tôi sẽ đăng truyện hết công suất nên mong mọi người sẽ chờ ngoại truyện huhu