Nó Thích Mày

Chương 101: Chương 3: Trốn tìm



Thư viện vốn là một nơi nhuốm màu tri thức, một bầu trời kiến thức, nhưng hôm nay sát khí nơi đây bỗng nồng nặc đến phát ngộp thở, vì có một cô gái tên Khả Ngân mặt cau mày có đang ngồi một mình.

Hôm trước Ngân rủ Minh xuống thư viện học bài, rủ mãi rủ mãi Minh mới nhận lời. Cách đây còn chưa đầy nửa tiếng, hai người vẫn đang giảng bài cho nhau nghe. Thế mà…

Đùng một cái, có con nhỏ tóc xanh đáng ghét cũng đi vào thư viện, thế là Minh bỏ Ngân lại tự ngồi nghiên cứu. Bực, bực, bực, bực bỏ mẹ được!!! Hai hàm răng Ngân nghiến lại đến mức kêu thành tiếng ken két.

Windy cô ta là đồ mặt lợn!

Châu chọn một góc thư viện, vừa mở laptop ra chuẩn bị cho bài thuyết trình thì Minh sấn tới, ngang nhiên ngồi cạnh. Châu thấy Minh thì không nói gì, chỉ thoáng cười khẩy. Cậu bạn này xem ra không dừng lại ở mức vô duyên nữa mà còn chạm tới ngưỡng vô sỉ.

Kim Bảo Huy Minh mắt nhắm mắt mở, xoay đầu ngang dọc lén lút nhìn Châu nhưng lại vờ như đang ngắm toàn cảnh thư viện. Nhìn chậu cây này, nhìn sách này, nhìn giá sách này, nhìn mấy bạn sinh viên bên cạnh: có bạn đang làm bài tập, có bạn đang ngủ rớt nước dãi xuống bàn.

Rồi Minh ngước mặt lên nhìn trần nhà, miệng hỏi:

– Sao cậu lại nhuộm tóc màu xanh vậy? Màu của nỗi buồn à?

Minh hỏi nhưng ai đó không thèm trả lời.

Minh hơi quê nên giả vờ gãi đầu. Song vẫn không dừng lại, cậu lại một mình, tự mình, nói với chính mình:

– Sao lại thích đi du học? Học ở Việt Nam không sướng hơn à?

Châu tiếp tục không trả lời. Minh lại tiếp tục quê, quê bố quê mẹ chồng lên quê con. Cậu ngắt một cành cây nghịch nghịch rồi cài lên đầu để trang trí thêm cho sự đẹp trai của mình. Minh lại bâng quơ lại tự nói một mình:

– Tổng thì là cộng, hiệu là trừ, tích là nhân, còn thương là Ch…

– Trật tự!

Châu cuối cùng đã lên tiếng, nhưng cũng không phải câu từ ngọt ngào gì cho cam, nói thẳng ra thì cái Châu nó đang bức xúc vcl. Bị Minh léo nhéo bên tai, Châu chưa chửi cho là may.

Đằng kia Khả Ngân mặt mày méo xệch vì ấm ức, tức tưởi xách túi xách ra khỏi thư viện.

Minh đành khóa mồm sau khi bị Châu nhắc nhở. Nhưng được vài phút sau thì ngôn ngữ trong cậu lên cơn như muốn nhảy ra khỏi miệng. Minh không chịu được nên lại chuẩn bị phát ngôn, trước khi nói còn rụt rè gãi đầu:

– Châu ơi cậu ăn phải gì mà lạnh lùng thế, tớ sợ!

Châu nhíu mày ra hiệu “suỵt”. Trời ơi, cô không thể tập trung làm việc được nữa. Châu vội vàng gập máy tính lại cất vào túi, bực bội lên giọng với Minh:

– Cậu ra ngoài nói chuyện!

Minh đánh hơi thấy mùi quạo, nhưng thôi không sao, cậu vẫn lóc cóc xách balo đi theo.

Huy Minh đây đang rất tò mò xem bạn Châu thân yêu muốn thổ lộ điều gì với mình, he he he… Minh tự mãn cười sằng sặc. Mềm lòng rồi phải không? Không chịu được sự cute của Minh rồi phải không? Tính tỏ tình Minh hay gì?

– Cậu Kevin, tôi thấy rất khó chịu khi bị cậu quấy rối.

– …

Gì vậy trời? Minh khoanh tay im lặng nghe Châu nói tiếp:

– Đây là lần thứ hai rồi, và mong không có lần thứ 3. Tôi không thích việc cậu tỏ ra thân thiết với tôi, tôi thừa nhận chuyện lúc trước nhưng bây giờ rõ ràng đã kết thúc, cả tôi và cậu đều thay đổi.

– Ờ đúng, tôi thay đổi rồi. Ban đầu là tôi thích cậu, còn bây giờ là thích cậu nhiều hơn.

Minh hí hửng cười. Trong trường hợp này, Châu nghiêm túc như vậy mà cậu ta vẫn nhởn nhơ đùa cợt được. Thật sự phải công nhận cậu ta cười vẫn đẹp như ngày nào, nhưng khuôn mặt sáng bừng đấy không thể làm Châu dễ tính hơn được. Cô ấy thẳng thắn kiên định yêu cầu:

– Tôi thật sự không muốn liên quan nên xin được cậu tôn trọng. Hơn nữa đừng mang văn mẫu đi thả thính bừa bãi, nhất là với tôi.

Minh câm nín trong giây lát. Ôi cậu sợ ánh mắt của Châu thật đấy. Mới có nửa năm, nhìn kĩ cậu mới nhận ra cô ấy đẹp hơn rất nhiều, lại nổi bật hơn nữa với mái tóc xanh này. Nhưng điều khác nhất vẫn là ánh mắt, vô tình như người dưng. Mà tại sao nhất định không muốn liên quan cơ chứ, là bạn bình thường không được ư?

Khoảnh khắc Châu bỏ đi, giọng Minh trầm ổn:

– Chúng ta chưa nói chia tay mà…?

Lỡ một nhịp, Châu sững lại.

Chưa chia tay?

Minh khẳng định đấy, hai người hoàn toàn chưa nói câu chia tay. Lúc Minh đi, cậu cứ thế mà đi, Châu ở lại cũng không nói gì. Nếu xét về nguyên tắc của một mối quan hệ đàng hoàng, cả hai vẫn còn là người yêu của nhau.

Thế nhưng, Nguyễn Quỳnh Châu lại cười xòa một cách vô tình:

– Chỉ là yêu vớ vẩn thôi mà, đâu cần nghiêm trọng như thế?

Châu nói như tát nước vào mặt Minh. Dù yêu thật hay yêu chơi thì cũng cần phải có mở bài và kết bài chứ, nhưng Châu cứ thế mà đặt dấu chấm hết. Cô ta bỏ đi, còn Minh sững sờ, sửng sốt, mắt tròn mắt dẹt một màn há hốc mồm. Châu vừa nói cái vậy? Hóa ra cô ta chỉ xem mối quan hệ này là “yêu vớ vẩn”?

Minh bất ngờ thật, cậu khẩy cười. Đứng ngồi không yên, Minh cầm điện thoại lên nhấn gọi số “Khả Ngân”.

***

Buổi chiều tại nhà hàng Pluvious.

Châu đang vừa học vừa được đi thực tập tại nhà hàng, khách sạn, và hiện tại là nhà hàng Pluvious. Cô được dạy nhiều điều, từ hình thức sắp xếp bàn ăn đến cách thức phục vụ khách hàng, từ những quy tắc cơ bản cho đến những điều luật hà khắc.

Châu đã có cơ hội tiếp xúc với kha khá vị khách khó tính, có chút ít kinh nghiệm. Với khả năng của cô thì đón tiếp những vị khách ấy không quá khó. Nhưng có vẻ hôm nay khá đen đủi cho Nguyễn Quỳnh Châu khi phải phục vụ một vị khách mà cô chẳng hứng thú – Kevin Williams.

Cứ nghe nói anh ta là con trai chủ tịch thì nghìn việc trăm công nhưng hình như rảnh rỗi quá nhỉ, còn có thời gian tán tỉnh người khác, và bây giờ là đưa bạn gái đi ăn nhà hàng. Minh và Khả Ngân một đôi khoác tay cùng đi vào, được Châu tươi cười chỉ dẫn bàn ăn, thực hiện order món.

Ngỡ tưởng mọi chuyện đơn giản nhưng không ngờ sự vô sỉ của Kim Bảo Huy Minh đã nâng lên một tầm cao mới. Kể từ khi Châu nói chuyện yêu đương giữa hai người trước đây là chuyện vớ vẩn thì Minh dường như có ác cảm hẳn.

Cậu ta cố tình kiếm cớ gây sự, hết làm rơi dao, rơi dĩa đến làm đổ nước ra bàn, khiến Châu phải chạy tới chạy lui huy động người xử lý.

Trước sự vô tình nhưng lại rất cố ý của Minh, Châu dù điên lắm nhưng với tư cách là một người làm việc chuyên nghiệp, Châu cười tươi ơi là tươi, cởi mở thu dọn mọi việc đâu ra đấy. Tức chết Châu rồi đm!

Minh nở nụ cười cao cao tại thượng. Xời, hóa ra trong tình thế ép buộc, cậu mới thấy Châu vui vẻ xởi lởi như vậy. Chứ nếu không, Minh chắc chỉ quen mỗi tảng băng Windy của ngày thường.

Khả Ngân chứng kiến sự ra tay tàn độc của Minh mà cũng suýt xoa, cô hỏi nhỏ:

–  Anh Kevin, Windy xấu tính thật nhưng đâu cần làm như vậy?

Huy Minh chống tay ngắm Khả Ngân, ngọt giọng xơn xớt:

– Em ăn no chưa, có muốn ăn tráng miệng không?

Ôi tất nhiên là có rồi, hiếm hoi lắm mới có một lần được Minh mời đi ăn, hôm nay dù có phải lăn về nhà Ngân cũng quyết ăn đến cùng.

Điểm tâm bày trên bàn là một chút bánh ngọt, Khả Ngân vừa nhìn đã thấy béo, cô lại còn đang vật vã giảm cân, hic nhưng là tấm lòng của Minh nên Ngân sẽ ăn, nhất định sẽ ăn!

Minh lại chống cằm thảo mai, chớp chớp đôi mắt nhìn Khả Ngân:

– Em có biết 100 cách để cảm nhận vị ngọt là gì không?

Ngân lắc đầu không biết:

– Là gì vậy?

– 1 là ăn đường, 2 là ăn bánh, và 98 lần nhìn Ngân cười.

Aww, hôm nay Kim Bảo Huy Minh bị cái gì vậy trời, làm Ngân sướng muốn rớt hết liêm sỉ. Cô cười khúc kha khúc khích, cười nắc nở, cười tủm tỉm, cười e thẹn mãi không ngưng được. Còn Minh thì chống cằm cười đểu.

Châu đứng ở vị trí xa vừa đủ nghe. Ôi, Châu đã tự dặn bản thân đừng lo chuyện bao đồng nhưng thật sự Châu thấy tội nghiệp cho cô gái kia quá. Người ta nói “ăn cá nhả xương, ăn đường nuốt chậm”, lại còn là đường hóa học của Huy Minh thì…

…vô cùng độc hại!

Khổ, nghe lời ngọt ngào như vậy mà cuối cùng chỉ là bả thiu giữa đường thì thật bi đát.

Hai người đó tíu tít thả thính nhau trên bàn ăn, còn nói chuyện theo phong cách của mối quan hệ “mập mờ”. Thôi, Châu không rảnh, không muốn nhìn.

Hết giờ làm, Nguyễn Quỳnh Châu thu dọn rồi trở về. Khi ra khỏi cửa nhà hàng, nhìn lên trời, bất chợt cô thấy cảnh tượng này quen quen. Cách đây không quá lâu, có một lần cũng bước ra khỏi nhà hàng, cũng từng hi vọng người nào đó hủy chuyến bay để quay về, nhưng cuộc đời mà, hi vọng cái chó gì. Lần đó đúng là thảm hại thật sự, cứ nghĩ đến lại thấy mình quá ngốc.

Bỗng nhìn sang bên cạnh, ối giời ơi Minh đứng ngay đó, cùng với chiếc xe mô tô. Cậu ta vẫn chưa về. Châu định hỏi vì sao Minh vẫn đứng đây, còn Khả Ngân cô ta đâu, nhưng thôi quen biết gì mà hỏi với chả han. Châu chọn cách im lặng.

– Làm màu chi cho cực vậy?

Minh cà khịa. Xời, cậu biết trước đây Châu nói nhiều vl mà. Nó vốn không phải người lạnh lùng kiệm lời như đang cố tỏ ra bây giờ đâu. Những đứa lắm chuyện nhưng cứ ép bản thân nói ít thì thường trong lòng rất bí bách.

Châu dù không thắc mắc nhưng Minh lại tự khai:

– Tôi bắt taxi cho Ngân về rồi. Cậu biết tôi đứng đây làm gì không?

Bỗng nhiên Minh bắt chuyện. Ủa, ai mướn vậy? Châu đâu có quan tâm? Cô chợt thở dài, giọng nói châm biếm:

– Cậu có vẻ thích trêu đùa phụ nữ nhỉ cậu Williams?

– Williams cái đầu cậu, xin đấy, đừng gọi kiểu thế!

Minh khổ sở ôm mặt.

Châu không nói gì, và Minh cũng vậy, nên hai người đứng đó trầm tư hồi lâu như những kẻ xa lạ. Tối hôm nay cũng man mát, cũng tôi tối. Châu đứng ngoài cửa nhà hàng mà chưa về nhà, có lẽ cô ấy đang chờ đợi một điều gì đó. Cái bầu không khí chết tiệt này, vừa hiu hiu gió, vừa vắng lặng còn im ả, tưởng như nghe thấy sự căng thẳng trong lòng đối phương.

Không khí ấy đã bị phá hỏng khi Minh ngỏ lời:

– Thật ra tôi chờ cậu là muốn xin…

“Bíppp!”

Còi xe cùng ánh sáng đèn pha của ô tô đã xé ngang bầu không khí, lấn át cả những điều Minh sắp nói. Châu không nghe rõ, mà cũng chẳng quan tâm lắm.

Nhìn thấy xe hơi của Sơn, Châu hớn hở vẫy tay cười cười gọi gọi.

Chiếc xe dừng lại trước mặt, Nguyễn Trọng Sơn mở cửa đi xuống, vẫy chào lại Châu. Cậu ga lăng mở cửa xe đón con gái người ta vào. Châu nhanh nhẹn bước lên, ngoảnh mặt đi không thèm chào Minh. Còn Sơn nhìn thấy Minh nhưng coi như không thấy gì.

Xe chạy đi mất. Minh đứng trơ vơ như kẻ vô hình, chẳng ai thèm đoái hoài đến, đến danh phận “bạn cấp 3” có vẻ cũng không xứng để Châu và Sơn ngó đến cậu.

Ờ bây giờ nhìn Sơn thân với Châu như vậy, Minh mới tự hỏi: không lẽ hai người họ có gì à?

Thôi, định tới đây xin lỗi vì chuyện cũ nhưng chẳng kịp nói, đúng là trời đánh. Minh lắc đầu, đội mũ bảo hiểm rồi trèo lên xe, phóng về nhà.

***

Hello hello, tối nay có Penthouse III =)))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.