Mặt Châu trắng bệch cắt không còn giọt máu. Trong màn đêm, khuôn mặt hung tợn của hắn càng khiến người ta khiếp sợ.
– Tôi báo cảnh sát đấy!
– Em cần phải bình tĩnh, em gái! Chúng ta chơi đùa một chút thôi mà!
Ngón tay người đàn ông tóc màu bạch kim đang vuốt ve từng bộ phận trên khuôn mặt cô, từ tóc, đến tai, đến gò má rồi xuống khóe môi. Miệng hắn ta thở ra nồng hơi rượu, dí sát mặt Châu mà thốt lên những lời ẩn ý:
– Kevin có mắt nhìn đấy!
Kevin?
Bất chợt trong đầu Châu như vụt qua một dòng suy nghĩ. Người đàn ông tóc bạch kim này…Phải rồi, Châu đã từng thấy hắn ta trên báo. Hắn là con trai của Lucas William, tên là…
– Marcus Williams?
– Well em biết tôi à?
– Này! Tôi báo cảnh sát đấy!!
– Ôi sợ thế…
Hai mắt Châu trừng trừng lên lườm Marcus. Người đàn ông này nghe nói sống đã không ra gì, vậy mà còn đổ đốn hơn cả thế. Mặt hắn ta cứ cợt nhả, nói chuyện thì giễu cợt, lại còn toàn mùi rượu:
– Windy, em và Kevin có gì rồi? Nó sẽ thế nào nếu biết tôi sẽ ăn thịt em đây nhỉ?
– Cút!!
Marcus hắn ta là một tên bệnh hoạn, tay hắn tay bắt đầu làm loạn, mò vào trong các lớp áo, không ngừng châm chọc. Châu nín thở, rút thật nhanh từ trong túi áo khoác bình xịt hơi cay, xịt trúng mặt Marcus. Hơi cay xâm nhập vào trong hai con mắt hắn. Hắn bị đẩy ra xa, mất phương hướng nên ngã xuống đất, hai mắt cay ứa ra nước.
Châu được cơ hội nên dốc sức chạy thật nhanh. Marcus hai mắt bên nhắm bên mở cố gắng đuổi theo, liên tiếp thét lên:
– Con bitch!
– Fuck you bitch! Đứng lại!
Marcus điên cuồng đuổi theo sau như một kẻ khùng điên mất trí, lao đầu thục mạng chạy theo Châu. Hắn ta vồ vập chẳng khác nào một con sư tử điên loạn vì miếng mồi, quyết không bỏ cuộc.
Châu chạy được một đoạn, chân mang giày cao gót, không may đã vấp trúng bậc thềm mà ngã sõng soài, cẳng chân đập vào viên đá nên toét da, tứa máu. Cô đau đớn nằm dưới đất, cay đắng nhìn Marcus tiến đến gần. Hắn ta không ngừng tuôn ra những câu chửi tục tằn, bẩn thỉu.
Marcus cười hả dạ vì Windy đã nằm lê lết vô lực dưới đất. Mắt hắn ta vẫn đau, vẫn rát và rỉ nước. Marcus hệt như con cầm thú, hắn lao đến tát cô hai, ba phát liên tiếp.
– Thằng tạp chủng!
Đến mức này Châu vẫn còn chửi. Làm sao chịu nổi trước cái loại súc sinh này được? Nhưng bởi vậy nên càng khiến Marcus hung dữ hơn, hắn ta nhe răng cười toe toét:
– Ha ha ha, mày chết rồi con bitch!
Hắn ta cuộn tay thành nắm đấm rồi giơ cao lên…
– Aaaaaaa!
Marcus hét lên trong tiếng thất thanh. Một viên gạch đã bổ trúng vào giữa trán của Marcus. Hắn gục xuống, đớn đau ôm lấy vầng trán đang toét ra máu.
Người ném viên đá đó không ai khác chính là Kim Bảo Huy Minh. Giờ này, cậu ta phóng đến đây bằng chiếc mô tô, trong tay là hộp bánh kem nhỏ xinh. Nhưng hộp bánh ấy đã rơi xuống đất khi Minh trông thấy cảnh tượng vừa rồi.
Minh chạy đến, xách cổ Marcus lên cho hắn mấy cước vào bụng:
– Cút! Cút ngay!
Marcus nhe hàm răng đầy máu ra cười quỷ dị:
– Kevin, mày chưa xong đâu!
– Mày cút!
Huy Minh đấm liên hồi vào mặt Marcus rồi xô đẩy hắn xuống đất. Tận mắt nhìn hắn bỏ lên xe hơi, ngồi vào rồi phóng đi, mãi lúc ấy mới yên tâm tiến lại gần Châu.
Minh run rẩy đỡ Châu dậy, chân cô ấy chảy bao nhiêu là máu. Bỗng nhiên mắt Minh cũng rơm rớm. Đôi mắt cậu ấy đẹp như một tuyệt tác nghệ thuật. Lần đầu tiên thấy cậu ấy khóc, thấy cậu ấy rơi nước mắt, đôi mắt ấy trở nên cuốn hút. Trong màn đêm, màu long lanh của ngấn nước đọng dưới mi mắt càng lay động hơn bao giờ hết.
Minh đỡ lấy Châu, cậu thật sự không biết nói gì, làm gì ngoài im lặng.
Châu cũng câm lặng trong giây phút. Châu không dám nhìn thẳng vào mắt của Minh, sợ rằng bản thân cô rồi sẽ lần nữa bị cuốn vào trong đấy mất, và rồi chẳng thể thoát ra.
Châu thật sự đã bật khóc khi nhìn thấy Minh, nước mắt chảy thành dòng. Bị Marcus xúc phạm hay đánh đập, cô vẫn kiên cường, nín nhịn để không khóc. Nhưng bỗng Minh xuất hiện, tất cả như muốn trào hết ra.
Nguyễn Quỳnh Châu đi khập khiễng, chân thấp chân cao lết về cửa nhà, đôi chân cứ ứa ra máu, hai bên má lằn đỏ năm vệt ngón tay của Marcus. Minh tự dằn vặt, có phải do cậu, vì cậu nên Châu mới bị vậy không?
Minh thật sự không đành lòng. Cậu quàng vai Châu, dìu cô ấy cùng đi. Thế nhưng, đổi lại chỉ là sự hắt hủi. Châu đã tuyệt tình đẩy mạnh cậu ta ra xa thật xa.
Châu nghiến răng, nhịp thở không ổn định, cổ họng đắng nghẹn mãi mới có thể lấy hơi để thốt ra một câu:
– Mày biến đi!
Kim Bảo Huy Minh…chợt thấy nhói!
– Biến đi! Mày không nghe không hiểu à?
Châu dường như quát lên, thế mà nơi cổ họng cứ như đang bị vật thể gì đó kìm giữ lại rồi bóp nghẹt, mỗi chữ để nói ra đều rất nặng nhọc. Từng chữ thốt ra từ miệng Châu, Minh đều nghe rõ. Cậu ấy bây giờ như chết lặng. Vậy mà tại sao Nguyễn Quỳnh Châu vẫn cứ nhẫn tâm mắng chửi tiếp:
– Tại mày đấy! Mày hài lòng chưa? Lúc nào mày cũng mang tới phiền phức cho tao! Mày luôn khiến cho tao mệt mỏi! Mày biến đi! Cút đi!
Châu vừa chửi vừa khóc.
Rồi trước mắt Kim Bảo Huy Minh, chiếc cửa ấy đóng sập lại, dứt khoát và vô tình giống như Châu. Cậu đứng lặng người, tiếng mắng, tiếng chửi vừa rồi dường như đang ghim sâu vào trong não bộ, cứa sâu vào tiềm thức, đến rỉ máu. Đúng, là tại Minh nên Châu mới bị làm phiền. Tại Minh hết !
Ngoảnh lại nhìn hộp bánh kem rơi đã nát bét, cậu bật cười chua xót. Minh chỉ muốn cùng Châu chúc mừng sinh nhật thôi mà…
Sinh nhật năm trước, người buồn là Châu.
Sinh nhật năm nay, người đau là Minh.
Cậu lặng người nhìn hộp bánh rơi vãi, đổ nát hệt như mối quan hệ này. Có lẽ Châu đã quên cậu, và quên cả ngày sinh nhật cậu mất rồi. Sáng nay, Minh muốn nấu ăn cho Châu nhưng lại không được. Cô ấy đuổi cậu về, còn công khai đi chơi với Sơn. Minh cứ nghĩ Châu chỉ muốn làm Minh khó chịu nên cậu ấy đâu có để bụng.
Nhưng còn tối nay, là Minh muốn đón sinh nhật cùng Châu, vậy mà cũng chẳng được.
Cậu nhặt hộp bánh lên ném vào thùng rác, ngậm ngùi trèo lên xe mô tô.
…
Nguyễn Quỳnh Châu đứng trên phòng, hé nhìn qua cửa sổ thấy bóng Minh ngày một xa dần. Thực ra Châu không quên, cô luôn nhớ rất rõ ngày này, thế nhưng lại tự ép buộc bản thân phải quên đi. Vì nhớ cái ngày này nên mới phải cố tình rủ Sơn ra ngoài.
Minh nói đúng, Châu vẫn chấp niệm quá khứ, vẫn không thể bỏ qua chuyện cũ. Năm ấy Châu đau, năm nay cô muốn Minh cũng phải đau. Nhưng thật sự nó có đáng không? Khi cuối cùng người đau vẫn chính là Châu.
Cô vén tấm rèm cửa sổ lại, thu mình trong góc căn phòng nhỏ, khóc thật to. Vô tình đập vào mắt tấm ảnh trưng trên kệ sách, cô khóc to hơn. Lại là tấm ảnh hai đứa nhóc năm ấy.
Thật ra, Nguyễn Quỳnh Châu đi du học là vì bản thân cô. Nhưng cô chọn nước Mỹ, chọn ngôi trường này lại là vì Minh, vì muốn rời xa thì ít mà muốn tiến gần thì nhiều, là vì luôn hi vọng được tái ngộ. Sự thật là trước kia, cô vẫn luôn nghe lén những cuộc điện thoại mà Tuấn Anh và Thảo gọi đến cho Minh để biết cậu ấy đang làm gì, ở đâu, sống thế nào. Châu là người hiểu rõ nhất chính mình, cô vẫn rất quan tâm Kim Bảo Huy Minh.
Còn tình cảm với người ta nhưng không dám tiến tới là bởi bản thân sợ tổn thương, sợ lại lần nữa đau vì một người.
Ngoài trời bỗng có tiếng sấm vang trời. Qua khung cửa sổ, gió bắt đầu to, bụi và tuyết bay khắp không trung. Châu chúi vào góc phòng mà khóc. Rồi trời bắt đầu đổ cơn mưa, những tia chớp trắng xẹt ngang bầu trời. Bụi mù mịt, tuyết trắng xóa, gió to, mưa lớn, đùng đùng sấm chớp. Mưa ào như trút.
Tại sao sinh nhật của Kim Bảo Huy Minh năm nào bầu trời cũng rơi lệ?
Châu nằm co quắp, cảm xúc buồn và thất vọng xen đan lẫn lộn, lòng dạ bất an gợn sóng, có cảm giác bế tắc, có linh cảm bồn chồn.
Điện thoại đổ chuông, màn hình hiện lên một cái tên “Huy Minh”. Châu vô thức bắt máy. Đầu dây bên kia ầm ĩ tiếng mưa rơi, sấm nổ, và cả tiếng rêи ɾỉ của một người:
– Cứu…
***