“May quá, có hiệu quả rồi!”
Chloé ngồi co người trốn sau bụi cây trước cửa sổ nhà, thấp thỏm nhìn vào bên trong quan sát tình hình. Thấy Leo nước mắt nước mũi tèm lem, không ngừng gào lên tên cô và cầu xin cô quay trở về khiến cô vui mừng. Không phải vì thấy cậu đau mà cô vui, mà là do cậu đã biết hối lỗi.
Thay vì luôn mềm lòng nhắc nhở, Leo sẽ chẳng thể thay đổi, ngược lại còn trở nên tức giận hơn. Do đó, Chloé đã chọn cách tỏ ra xa cách và lạnh nhạt với cậu, như thế cậu sẽ biết hối lỗi và xin lỗi cô. Không ngờ rằng nó đã thành công mĩ mãn.
Leo yêu cô, thế nên cậu sẽ nghe lời cô bằng mọi giá chỉ cần cô có thể ở bên cạnh cậu.
Nhìn cậu bé kia khóc cô cũng đau lòng lắm, chỉ muốn nhảy vào dỗ dành thôi. Nhưng không răn đe kiểu này cậu sẽ không sửa được tính ương bướng của mình.
Nói thế nào thì nói, cách này chỉ hiệu quả khi Leo chưa lên cơn, thế nên nếu cậu nổi điên, cô sẽ chạy vào.
“Đừng không cần em mà…”
Tiếng khóc nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng sụt sịt vài cái liền trở nên im lặng. Chloé thấy kì lạ liền nhổm người cao lên để nhìn kĩ hơn, Leo đã không còn khóc nữa.
“Thật ngu xuẩn!”
Leo đứng phắt dậy, lấy tay gặt phăng đi nước mắt dính trên mặt một cách thẳng thừng.
“Chị tưởng chị chỉ cần bỏ đi là tôi sẽ tiếp tục khóc lóc van xin chị về à? Tsk, tại sao tôi không thể không bắt được chị chứ?”
Quả nhiên, Leo đã lên cơn thật rồi.
“Chị độc ác lắm, dám bỏ tôi mà đi. Đừng tưởng tôi không thể đi tìm chị, đợi đến khi tìm ra chị tôi sẽ đập nát đôi chân dám chạy xa tôi! Để xem chị còn dám đi đâu!” Cậu vuốt tóc mái sang một bên, để lộ ra con ngươi đang hằn lên sự giận dữ của một con quỷ. “Bây giờ nếu như trong vòng năm giây nữa chị không vác mặt về đây thì đừng trách sao tôi tàn nhẫn!”
Chloé nghe thấy thế liền giật mình, giọt mồ hôi chảy ra trên má vì thấp thỏm lo lắng không biết nên phải làm sao.
“5”
.
.
“4”
.
.
“3”
.
.
“2”
.
.
“1”
Cạch…
Cánh cửa lập tức mở toang, Leo theo phản xạ lập tức xoay người hướng về phía cửa. Người mà nãy giờ dám bỏ cậu đi đâu đấy đã quay về đây rồi. Chưa để cậu kịp phản ứng, Chloé đã lên tiếng trách móc:
“Tại sao mắt lại sưng tấy lên thế kia? Đầu gối lại còn đỏ lên nữa? Bộ còn muốn chị phải nổi điên mới chịu à?!”
Chloé lập tức đi đến, áp hai bàn tay lên má cậu và hướng lên đối diện trực tiếp với cô. Đôi lông mày cô chẳng mấy chốc đã nhíu hết lại.
“Mắt sưng hết lên thế này xem tôi có đau lòng không cơ chứ!”
Cô kéo tay cậu tiến lại gần sofa, đặt cậu gối lên đùi mình sau đó massage mắt. Lấy hai ngón tay xoa lên vùng bọng mắt, mặc dù vẫn chưa nguôi ngoai đi nỗi lòng nhưng cử chỉ đối với cậu lại hết sức dịu dàng. Chỉ cần động mạnh thôi lập tức sẽ phản tác dụng ngay.
Leo vẫn nằm im để cô massage mắt cho mình, chẳng mấy chốc mắt đã hết sưng và trở về như ban đầu.
Chỉ vừa mới mở mắt Leo liền nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc này, thế nhưng ánh mắt kia lại không nhìn về hướng cậu, cũng không để ý đến rằng cậu đã tỉnh hay chưa.
Cô dám không chú ý đến cậu?!
Tức giận, cậu vòng tay ra sau gáy cô, lập tức áp môi mình lên môi cô khiến cô ngỡ ngàng.
Cái này nằm ngoài mọi dự tính của cô.
Chloé cố gắng giãy dụa, dùng lực đẩy cơ thể cậu ra, thế nhưng càng đẩy Leo càng giữ chặt cô lại. Cậu hôn lấy đôi môi cô, nhanh chóng đưa chiếc lưỡi của mình cuốn chặt lấy lưỡi của đối phương, tham lam khuấy đảo bên trong khoang miệng để tìm kiếm vị ngọt.
Nụ hôn này là vì tức giận, cô dám cả gan bỏ đi khi chưa có sự cho phép của cậu, không chú ý đến cậu khiến cậu nổi giận. Tất cả đều dồn hết về bờ môi kia. Cậu cắn nó đến mức sưng mọng lên và đau rát rồi lại liếm láp nó. Bàn tay không yên vị đã nhanh chóng luồn qua lớp áo mỏng manh, vuốt ve vòng hai nhỏ bé của cô khiến cô khẽ run lên vì nhạy cảm. Khi đã đủ hơi ấm, bàn tay lại di chuyển lên phía trên chạm đến lớp áo con của cô. Chloé liền sực tỉnh, lập tức đẩy mạnh cậu ra, tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình.
“Dừng lại mau!!!”
“Ah! Em…em xin lỗi… Em đã lo sợ rằng chị sẽ bỏ rơi em… Em đã không kiềm chế được bản thân, em đã làm điều tồi tệ với chị…em xin lỗi…xin đừng bỏ rơi em…”
Mắt mới chỉ khôi phục chưa được lâu đã lại lã chã những giọt nước mắt. Leo đã quay trở về bình thường, không còn đáng sợ như ban nãy nữa, đổi lại là một cậu bé sống chết ôm chặt cô không chịu buông. Sự lo lắng đã giảm đi phần nào, cô đưa tay vuốt lên tấm lưng đang run rẩy, từ từ an ủi và dỗ dành cậu.
“Ngoan, đừng khóc, khóc nữa sẽ xấu trai lắm, chị không thích điều đó đâu.”
“Nhưng…nhưng chị sẽ bỏ rơi em, chị không còn cần em nữa… Chị không còn yêu em…chị sẽ ghét em…”
Những giọt nước mắt nhanh chóng đã làm ướt áo cô, điều đó khiến cô càng đau sót. Biết rằng tâm lí cậu dễ vặn vẹo, thiếu tình thương, ấy vậy mà đã để cậu sợ đến mức như thế này thật quá sơ ý rồi.
“Đồ ngốc này, chị không có bỏ rơi em. Chị chỉ giận Leo vì Leo đã nói dối bằng cách che dấu việc làm của mình, chị ghét nhất là bị lừa gạt.”
“Em không nói dối nữa, em không giấu nữa đâu…” Leo lắc đầu lìa lịa
“Vậy thì tốt, có chuyện gì cũng phải nói cho chị biết.” Chloé đưa tay lau đi nước mắt cho cậu “Leo là cậu bé biết nghe lời mà, đúng không?”
Lần này lại gật đầu liên tục.
“Chỉ có những cậu bé ngoan, nghe lời chị thì chị mới thương.”
“Thế có nghĩa là nếu sau này có người khác ngoan hơn, tốt hơn em thì chị sẽ yêu sao? Chị không bỏ rơi em chứ?” Cậu nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương.
“Đương nhiên là không rồi, chị không rời xa Leo đâu, chị sẽ không yêu người khác nữa, được chưa?”
“Vâng!”
Khuôn mặt Leo rạng rỡ hẳn lên, cậu ôm chầm lấy người cô tỏ vẻ vui mừng khôn xiết. Chloé thấy thế cũng chỉ biết mỉm cười theo, dù sao thì hôm nay Leo cũng đã có được một bài học để chừa tính ương bướng rồi nhỉ?
Nếu cậu cứ phát triển và trở thành một con người có học thức và hiền từ thì tốt biết mấy.
“Ừm chị Chloé…”
“Hm?”
“Chị có yêu em không?”
“Yêu.”
“Thế thì chúng ta có thể tiếp tục việc ban nãy được không?”
“Hả?!”
Vừa dứt câu, Leo đã đẩy người cô nằm xuống đệm ghế, hai tay cậu chống lên. Cái tư thế kiểu nam trên nữ dưới này cô đã thấy khá nhiều rồi, thế nhưng lần này nó lại xảy ra với cô khiến cô ngại ngùng. Chưa kể tự dưng nhớ lại chuyện ban nãy còn xấu hổ hơn, suýt chút nữa thì…
Đừng nói là cậu bé này hứng lên muốn làm việc người lớn đấy nhá?!
“Chị đỏ mặt trông dễ thương lắm đấy.”
Môi cậu nhếch lên hình vòng cung đầy ma mị. Phải nhìn cái khuôn mặt đẹp trai này theo tư thế như thế này thật khiến người ta muốn hộc máu quá đi mất. Leo từ từ cúi đầu xuống, chuẩn bị áp môi lên cô thì lại bị bàn tay của cô chặn lại.
“Sao thế? Chị ngại à?” Leo nhướn mày khó hiểu.
“Leo…em…không thể làm thế được…”
“Tại sao?”
“Vì…vì…” Cô lắp bắp “Vì…Leo còn là con nít.”
“Quoi?*” (*: Cái gì?)
Cơ mặt đang co lại liền bị phá vỡ như bức tường băng khi nghe xong câu nói vừa rồi. Cậu không nghe nhầm chứ? Cô bảo cậu còn là con nít à? Ừ thì xét theo dáng vẻ và độ tuổi thì có thể gọi là con nít không sai. Nhưng mà cậu đã 13 tuổi rồi, đến tuổi bắt đầu dậy thì rồi thì chả phải lớn rồi sao?
Thấy người trước mặt chưa có phản ứng, Chloé che miệng phì cười, sau đó kéo cậu đến đứng áp sát tường, còn cô lấy thước đo chiều cao.
“Hm hm…đến khi nào em cao 1m8 hoặc hơn, khi nào Leo đủ 18 thì mới hợp pháp để làm chuyện này được. Còn bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, Leo phải ăn thật nhiều để còn phát triển tốt hơn chứ.”
“Nhưng…nhưng…”
Leo run run chỉ tay về hướng thước đo như chưa tin vào những gì mình nhìn thấy. Cậu cứ đứng đấy hồi lâu, nhìn lên vạch mà Chloé đã kẻ để đo chiều cao, hết nhìn lên rồi nhìn xuống chân mình. Cô đứng đằng sau chỉ biết nhịn cười vì độ đáng yêu này mà thôi. Dẫu sao Leo vẫn còn nhỏ và còn nhiều thứ để học lắm.
“Chị đói rồi, muốn ăn đồ Leo nấu cơ…”
Leo nghe thấy lời cô liền lủi vào đi vào bếp, còn cô thì lại lên nhà mở tivi xem trong lúc ngồi đợi. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó xám xịt là đủ hiểu cậu đang cảm thấy tụt hứng rồi. Có lẽ cậu đang nguyền rủa sao mình lớn chậm thế cũng nên, đã thế còn phải đợi thêm vài năm nữa ai mà nhịn cho được.
“Sao bản thân mày lớn chậm thế nhỉ?! Không thể lớn nhanh hơn được à?”
Leo tuy bực mình nhưng vẫn nấu cơm không bị sai sót, chị cậu vẫn đang đợi để được ăn đồ ăn cậu nấu mà.