Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên để chính thức trở thành một cặp tình nhân thực sự.
“Chị ơi, xong chưa vậy?”
Leo ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế sofa dưới tầng. Bàn chân đung đưa, ánh mắt bồn chồn hướng về phía cầu thang. Đặc biệt nụ cười trên môi cậu cứ nguyên đó không nguôi đi, gò má ửng hồng như cậu thiếu niên tương tư mối tình của mình. Mới chỉ vài hôm trước, chị cậu đã tuyên bố cậu chính là bạn trai cô khiến cậu cứ vui mãi không ngừng.
“Chị xong rồi đây!”
Chloé từ trên tầng bước xuống, thấy cô cậu cũng bật dậy rời khỏi ghế. Hôm nay cả hai đều diện đồ đôi với tông màu chủ đạo là đen trắng. Áo phông trắng cộc tay cùng chiếc quần thể thao màu đen, đến cả đôi giày cũng cùng một hãng. Đặc biệt, thay vì xoã mái tóc dài đến vai như mọi lần, cô cột tóc ra đằng sau trông thật duyên dáng. Leo cứ đắm đuối nhìn mãi không thôi, trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
Lần đầu tiên cậu mặc đồ cặp với cô, lần đầu tiên cùng cô hẹn hò, lần đầu tiên và duy nhất cô đã là người bạn gái thực sự của cậu.
“Leo…trông chị có hơi kì không?” Chloé ngại ngùng, vén lọn tóc ra sau tai.
“Không đâu, chị đẹp lắm. Lúc nào trong mắt em chị cũng là người xinh đẹp nhất!”
Thế rồi cậu nhón chân, hôn lên môi đôi cô rồi mới nắm lấy bàn tay cô vuốt ve.
“Chị yêu, ta đi thôi.”
Dự định cả hai sẽ đi chơi cùng nhau cho đến tối muộn mới về. Sáng sẽ đi bảo tàng Quai Branly nghệ thuật mà Chloé đã mong muốn đi từ lâu. Chiều đi khu vui chơi và công viên, tối ăn ở nhà hàng và lên tháp Eiffel ngắm cảnh Paris về đêm, cuối cùng sẽ đi xem phim rồi mới về nhà.
Đúng 8 giờ xuất phát từ nhà đi, thay vì bắt taxi, cô cùng cậu lại chọn cách đi bộ. Nếu đi xe tuy sẽ nhanh đến nhưng lại không dành nhiều thời gian trò chuyện với nhau, do đó cả ngày hôm nay sẽ chỉ tay trong tay đi mọi nơi.
Cô cùng cậu đi dạo quanh những toà nhà to lớn mĩ lệ rồi dạo quanh con sông Seine trên cây cầu bắc qua hai bên bờ trong khi đợi thời gian mở cửa.
Vừa đúng 11 giờ trưa, Chloé và Leo đã có mặt tại bảo tàng.
Bảo tàng Quai Branly là công trình do kiến trúc sư Jean Nouvel thiết kế theo yêu cầu của tổng thống Jacques Chirac, là một trung tâm đa chức năng, bao gồm cả các hoạt động giáo dục và nghiên cứu. Đồng thời nổi tiếng về mặt trưng bày các tác phẩm nghệ thuật bản địa và các nền văn hoá của Châu Phi, Châu Á, Châu Đại Dương và Châu Mỹ với 450.000 tác phẩm.
Ngay từ khi mới chuyển đến Paris, Chloé đã luôn mong muốn rằng sẽ có một ngày có cơ hội đi tham quan nơi này một lần. Chỉ vừa đặt chân đến nơi, cô không thể rời mắt khỏi nó một giây.
Thay vì được thiết kế cầu kì và hoành tráng như các viện bảo tàng khác, Quai Branly lại được thiết kế với phong cách hoàn toàn trái ngược. Không có hàng rào, không có bãi cỏ, không có cổng, không có cầu thang hoành tráng; Thay vào đó là “một bức tranh” của những khu vườn nhỏ, với suối, ngọn đồi, hồ bơi, và các khu vườn, bao gồm cả những cây thực vật và các cây trồng nhập khẩu quen với khí hậu Paris.
Gần gũi với thiên nhiên, có thể hoà mình vào màu xanh của cây lá, đặc sắc nghệ thuật của nhiều nước khác nhau đã biến nơi đây thành một viện bảo tàng xanh màu đất trời nhất. Đó là lí do cô cứ khen ngợi mãi, cùng cậu đi xem từng tác phẩm nghệ thuật được trưng bày cẩn thận.
Sau khi tham quan hết viện bảo tàng, cả hai dừng chân tại quán ăn gần đó để ăn trưa, lấy sức chiều đi chơi banh chành khu vui chơi.
Hiện tại đứng trước mặt họ là khu vui chơi to lớn, vì là ngày nghỉ nên người người ra vào mỗi lúc một đông. Đâu đâu cũng thấy những gia đình ngồi chơi cùng nhau, những đứa trẻ nô đùa và các cặp tình nhân đi hẹn hò.
Nơi này quả thực phù hợp với Leo.
Chloé đã đề nghị dành cả buổi chiều đi khu vui chơi chủ yếu là để Leo có thể tận hưởng như bao đứa trẻ khác. Tuổi thơ của cậu chỉ bao quanh ngôi nhà mà không được đi ra ngoài, ăn uống học tập có người nấu người dạy. Cậu không được dẫn đi chơi, không được gặp bạn bè như bao kẻ khác. Chính vì vậy, ngay từ khi vừa nhìn thấy nơi này, cậu liền sáng cả mắt, đến cô cũng phải vui lây theo.
“Leo, chiều nay nơi này là dành cho em. Leo cứ việc chơi thoả thích nhé?”
“Vâng!”
Hầu hết trẻ con luôn bị kích thích bởi những trò chơi có hình thù tươi sáng và đầy màu sắc, chúng sẽ chọn vây quanh những cô công chúa bên toà lâu đài hoặc bơi lội. Đối với các cặp tình nhân đa phần đều sẽ chọn tàu lượn siêu tốc để xem ai gan dạ hơn. Còn đối với cô, chắc chả ai nghĩ rằng bạn trai nhỏ bé của cô chỉ nằng nặc đòi vào nhà ma thôi nhỉ?
“Chị ơi, chúng ta vào nhà ma chơi đi? Nha?” Cậu lắc qua lắc lại bàn tay cô, khuôn mặt không thể nào dễ thương hơn để nài nỉ cô.
Chloé là người thích ăn cứng không ăn mềm, thế nên với chiêu trò nũng nịu trẻ con này đối với cô không tác dụng. Dù cậu có dễ thương thế nào đi chăng nữa cô vẫn sẽ không bị mềm lòng đâu. Thế nên, cô đã lập tức mua hai vé đi nhà ma đầu tiên vì tay chân không nghe lời cô và tự làm đấy thôi.
“Yêu chị nhất!”
Chloé phì cười, nhìn cậu háo hức thế này là đủ hiểu. Leo muốn đưa cô vào nhà ma để mà khi bị hù, cô sẽ sợ hãi và bám chặt lấy cậu còn Leo sẽ đóng vai người mạnh mẽ cứu cô ra khỏi đám ma quỷ xấu xa. Mặc dù đó là trò trẻ con nhưng miễn sao cậu vui là được.
Đúng như dự đoán của cô, vừa bước được vào trong nhà ma được mấy bước đã có một bóng người với mái tóc đen dài xoã từ trên mái nhà xuống hù người đi. Kế bên cạnh là tên xác sống cụt hai chân và nằm bò dưới sàn nhà, thấy ai đi qua sẽ liền túm lấy cổ chân họ không buông.
Đi sâu hơn nữa đến một chuyến tàu trông bề ngoài cũ kĩ, tất cả mọi người ngồi lên tàu và nó tự động chở đi. Băng qua những con hẻm tối và những con quỷ xuất hiện từ bóng đêm. Ai nấy đều sợ đến mức hét toáng lên, chỉ có mỗi hàng ghế của cô là không ai hét cả.
Chloé tự tin bản thân cô không dễ bị doạ bởi cô hay xem những bộ phim thể loại kinh dị, nên dễ dàng vượt qua mà không sợ đến mức run cả người. Leo cũng vậy, cậu ngồi im và thi thoảng liếc nhìn cô. Cậu bé này đúng là đang muốn cô cũng giống như họ, sợ những thứ kia và chỉ còn cách níu lấy người bên cạnh để bớt sợ.
Dù sao làm thế cũng tốt, cậu sẽ cảm thấy an tâm hơn vì biết cô sẽ dựa vào mình mỗi khi sợ. Điều đó kích thích sự chiếm hữu của cậu và thoả mãn nó.
“Oái! Đáng sợ quá! Con gì thế kia vậy?!”
Chloé vờ nhắm chặt mắt tỏ vẻ sợ hãi, sau đó ôm chặt lấy Leo và run rẩy. Quả nhiên cậu đã vui ra mặt nhưng vẫn phải tỏ ra ngầu nhất có thể. Cậu đưa tay xoa đầu cô an ủi:
“Không sao hết, chị không cần phải sợ, có em ở đây rồi, em sẽ bảo vệ chị.”
Đúng là cậu có tâm lý bất ổn nhưng suy cho cùng cũng có mặt tốt của một cậu bé mà thôi.
Kết thúc hành trình đi nhà ma, cô cùng cậu chơi những trò chơi khác như ném bóng, gắp thú, cùng nhau ngồi trên đu quay quay vòng vòng chầm chậm. Cuối cùng là đến thủy cung, nơi cậu và cô có thể chiêm ngưỡng những con cá to lớn tuyệt đẹp hoặc những động vật tưởng như chỉ có trên phim ảnh. Leo đã rất vui và không ngừng chăm chú ngắm nhìn chúng.
Đến khi trời chiều tà cả hai mới luyến tiếc rời khu vui chơi. Cậu chọn ăn ở một nhà hàng sang trọng có thể nhìn thấy Tháp Eiffel qua khung cửa sổ. Vừa được thưởng thức món ăn vừa được ngắm cảnh một Paris mĩ lệ dần hiện ra trong màn đêm thật tuyệt vời.
“Ta lên đấy chụp vài kiểu ảnh nhé?”
“Vâng, theo ý chị!”
Tháp Eiffel rực sáng về đêm là một trong những niềm tự hào của người dân nơi đây. Paris vốn được biết là “Kinh đô ánh sáng” và tháp Eiffel được nhiều người biết đến nhất. Không chỉ về công trình cao lớn, mà có cả một không gian thoáng mát để ngắm cảnh về đêm. Vì vậy nơi này luôn thu hút nhiều khách du lịch ghé thăm, đúng với biệt danh mà mọi người đặt cho, cứ về đêm tháp Eiffel sẽ toả sáng làm Paris càng trở nên kiêu kỳ, mĩ lệ.
Địa điểm cuối cùng chính là rạp chiếu phim. Tầm thời gian này là lúc thích hợp nhất cho các cặp tình nhân. Họ cùng nhau xem những bộ phim lãng mạn và ở cạnh nhau, còn phần còn lại chọn những bộ phim nhiều thể loại khác.
Và đương nhiên, chỉ có cô với cậu xem thể loại kinh dị, bất ổn rồi. Một người mê horror, một người thích máu me và hành xác thì không thể chọn được phim khác để xem. Bộ phim kết thúc cũng là lúc 11:45, tất cả mọi người đều rời khỏi rạp và về nhà.
“Hôm nay vui thật chị nhỉ?” Leo vui vẻ khoác cánh tay của cô, đáng lẽ cô phải là người khoác tay cậu nhưng chiều cao có hạn. Nắm tay rồi thôi thì để cậu khoác tay cũng không sao.
“Vui thật, chưa bao giờ chị nghĩ lại có ngày đi cùng Leo mà được tận hưởng nhiều như vậy.”
“Thế thì chúng ta đi thường xuyên vào nhé? Lần tới để em chọn địa điểm cho.”
“Được, chiều ý Leo.”
Cô và cậu vừa đi vừa trò chơi vui vẻ, thế nhưng khi vừa về gần đến nhà lại có một bóng dáng của người nào đấy đứng tựa lưng vào cổng. Mập mờ trong ánh đèn khiến cô không thể nhìn rõ nhưng khuya rồi còn ai lại đến nữa chứ?
Người thanh niên mặc áo hoodi màu đỏ cùng chiếc quần đen rách gối và dáng người gầy gầy, ban đầu không nhận ra nhưng càng đến gần thì sắc mặt của Chloé lại thay đổi.
“Sam?”
Người đó nghe thấy tiếng gọi tên mình liền chuyển ánh mắt nhìn về phía cô. Hắn lập tức chạy đến, gạt phăng cánh tay của Leo và ôm chầm lấy cô.
“Ôi em gái của anh, anh đã đứng đây chờ em lâu lắm rồi!”
Khỏi phải nói tâm trạng vui vẻ ban nãy của cô liền bị dập tắt, Leo cũng không khá gì hơn, cậu toả sát khí đùng đùng.
Đây không phải là Sam, anh trai nghiện cờ bạc và để lại khoản nợ lớn cho gia đình mà Chloé hay than sao? Tưởng đâu đang trốn đi đâu và không bao giờ quay về mà lại xuất hiện trước cổng nhà giữa đêm hôm khuya khoắt.
Vị khách không mời mà đến này thật muốn tống cổ hắn ngay lập tức.