*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quốc Bảo!
Chính là cậu ta chứ còn ai nữa!
Ngang nhiên nắm tay con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật, cậu ta nghĩ bản thân là cái gì của tôi mà tự tiện quá vậy?
“Né ra!” Tôi hất tay cậu ta ra, nhưng Quốc Bảo vẫn nắm chặt như keo dính chuột vậy, nhất quyết không buông.
Động tĩnh bên này kéo theo rất nhiều những ánh mắt không vui hướng về phía chúng tôi. Thậm chí trong những ánh mắt ấy còn ẩn chứa rất nhiều cây kim tàng hình, ghim chặt vào cổ tay đang được hot boy nắm lấy của tôi.
Đấy, của các vị tất!
Lại mà hưởng và tha cho tôi đi!
“Số của tôi là thứ quý giá, cậu nghĩ ai muốn cũng được phép lấy à?”
“Số của cậu quý giá?” Cậu ta cười khẩy, sự khinh bỉ hiện rõ trên mặt “Thôi nghỉ đi má, người ngồi trong lớp ba ngày không ai hỏi thăm như cậu quý cái khỉ gì?”
“Không quý mà Quốc Bảo lại muốn có?” Tôi nhếch môi mỉa mai lại “Ý cậu thế nào đây?”
“Tiện cho việc nhắn tin gọi món!” Cậu ta xua ngón tay, nhất quyết phải giành cho được điện thoại của tôi lấy số.
Tôi chắc chắn không chịu thua kẻ khùng này, giấu giấu giếm giếm, muốn nhét luôn vào cặp cho rồi. Cậu ta giữ được một tay, lại vươn tay kia ra muốn kìm cả người không cho phép tôi vùng vẫy. Bên eo đột nhiên xuất hiện một luồng nhiệt lớn làm tôi chưng hửng, giật nảy hết cả mình. Trợn mắt nhìn Quốc Bảo, cậu ta cũng trợn mắt nhìn lại tôi theo kiểu trêu ngươi, nhưng sau đó thì không thể.. vì lúc này cậu ta mới nhận ra tư thế của chúng tôi đang vô-cùng-xấu-hổ!
Quốc Bảo tràn sang ghế của tôi, một tay cậu ta nắm lấy tay tôi, tay kia đang cố gắng với điện thoại, và để kìm giữ tôi lại cậu ta dùng một cách ngu ngốc cực kì: Ôm lấy eo tôi. Nửa thân người Quốc Bảo đè hẳn lên người tôi, hơi thở và hương thơm dìu dịu từ người cậu ta bung tỏa, xuyên thẳng qua màng não, làm tôi chấn động. Gương mặt gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, sự ngại ngùng tăng theo cấp số nhân. Mặc dù tôi chưa cắt kính, những thứ tôi thấy ở cậu ta mờ mờ ảo ảo, nhưng hormone trong người vẫn làm máu nóng sục sôi. Vội vã đẩy Quốc Bảo ra, tôi nạt: “Phiền phức!”
“Đưa điện thoại đây!” Quốc Bảo chẳng cảm thấy chuyện đó phiền tí nào, cậu ta còn sung sướng cười nữa cơ. Nhăn nhở chìa tay trước mặt tôi, Quốc Bảo tiếp “Nhanh lên! Tôi không thích phải viết ra giấy đâu!”
“Lười vừa thôi!” Tôi quyết tâm nhét điện thoại vào cặp. Đúng lúc này Quốc Bảo nhào qua, cướp nhanh như gió!
Gớm, nhanh quá thể! Tôi còn chưa kịp định hình được bất kì điều gì đã thấy tay lạnh toát, trống trơn rồi! “Làm trò gì đấy? Đừng có cướp đồ của người khác!”
“Có cướp cũng không thèm thứ nát bét này!” Cậu ta khinh thường, nhoay nhoáy bấm số, một hồi chuông dai dẳng vang lên. Xong rồi, tên khốn này lấy được số của tôi rồi! “Xong việc, số của tôi mới gọi là quý, lắm người còn dùng tiền mới mua được số của tôi đấy!”
“Cái gì? Làm như..” Ấy, khoan.. Dùng tiền mua á?
Hơ, hay ghê! Vậy cậu ta tự nguyện cho tôi, tôi có được đem bán qua lại cho người khác không? Ồ, hay đấy, khéo khi còn được một khoản lớn! Ngon đấy, nhìn cậu vừa mắt hơn ngày thường rồi đấy!
“Ê này, tự dưng tôi thấy rét quá..”
“Rét là đúng còn gì, tháng 12 đến nơi còn không rét? Rõ dở hơi!”
“Mở mồm là mắng chửi, có tin tôi khóa miệng cậu lại không?”
“Không muốn nghe chửi còn cứ vác xác qua trêu người ta làm gì? Đồ cuồng M!”
“…”
Xong rồi!
Công cuộc làm ăn của tôi có thể chính thức bắt đầu rồi!
Không ít đứa con gái trong lớp nhìn thấy lúc Quốc Bảo lấy số của tôi, biết tôi có số điện thoại của cậu ta nên săn đón tôi ác hẳn! Lúc tôi một mình đi vệ sinh, một đám lô nhô chặn đường tôi trong đó muốn cướp điện thoại “xin đểu” số cậu ta. Nhưng màn đánh hội đồng vừa kết thúc hôm qua sao tôi để nó tái lại nhanh vậy được?
Thế là với tài tiên liệu, tôi đã cất máy trên lớp – chỗ có Quốc Bảo canh phòng – và tay không đi xuống đây. Sau khi khám chán không ra kết quả, chúng gầm gừ đe dọa: “Sau giờ học không nôn ra đây thì đừng có trách!”
“Quốc Bảo mà biết mấy bạn như thế này có chết cậu ta cũng không thèm nhắn tin lại đâu!” Tôi gật gù, cười khẩy “Bạn tôi cũng kén lắm chứ chẳng phải vừa!”
“Bạn?..” Mấy cô nàng thi nhau hỏi lại, thì tất nhiên không tính bạn bè thân thiết gì, nhưng chúng tôi cùng bàn cùng lớp, vậy cũng có thể dùng từ kia được rồi đúng không? “Nó bảo nó bạn cậu ấy kìa!”
“Khéo thế ấy, cậu ấy chủ động đòi lưu số vào máy nó mà!”
“Ơ, vậy làm sao?”
“Hải Dương, cậu muốn thế nào?”
“Cho số đi mà, chúng ta dù gì cũng cùng lớp..”
“Vậy à?” Tôi gật đầu, chỉ vào cô nàng nói ra mấy chữ cùng lớp mà rằng “Thế sau giờ học gặp tôi nhé, tôi sẽ bảo cho!”
“Được!”
“Một mình!”
“Được! Được!”
“Hải Dương..”
Nhanh chóng phủi tay thoát khỏi đám đông, mấy người kia ngại Quốc Bảo nên cũng không xuống tận chỗ tôi đeo bám. Nhưng mấy cô gái khác trong lớp – và dường như có cả mấy người lớp khác, khối khác nữa – thì không. Họ thấy tôi được cậu ta chủ động lưu số liền ôm tâm lý ăn may, lân la đến làm quen đòi xin số để tiện bề tâm sự. Quốc Bảo chỉ cười khẩy, nhìn lên cũng lười, cứ cắm cúi mà chơi game trên điện thoại của mình mãi.
Bất lịch sự đến thế là cùng!
Không hiểu người kiểu này họ nhìn thấy cậu ta tốt ở chỗ nào nữa?
Tôi nhíu mày vẩy khô tay, ôm trong lòng sự mờ mịt với toàn thể nhân loại, ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục sự nghiệp học hành vô cùng vĩ đại..
*Trời ạ, mấy hn wattpad làm sao ấy các nàng ạ, mị up lên mà không đọc được 😢😢😢