Trên con đường đầy rẫy sỏi đá cùng xác thú vật lẫn con người, một chiếc xe bán tải đang băng băng hướng về phía cánh cổng của căn cứ S.
“Này cô xác sống! Cô có quen biết với người chị khốn nạn của tôi sao?” Hạ Vị đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, chợt thấy hơi tò mò với người đã cứu mình.
“Ừ.” Biết qua cốt truyện…
Cô nhẹ đưa tay xoa đầu người thiếu niên đang thiu thiu ngủ trong lòng, ngón tay thon dài lướt nhẹ dọc theo vành tai đến sau ót. Sâu trong đôi mắt kia ngoài ôn nhu sủng nịch, lại mang theo một số cảm xúc khác
“Tại sao cô lại muốn đánh Hạ Lam? Cô ta đụng chạm gì đến cô sao? Hay do mối thù kiếp trước?…???”
Số 23 “…” Cô có thể nói do cô ta dám ném vợ mình ra đường không?
“Nếu muốn đánh cô ta, tôi rất ủng hộ. Cho tôi đi theo hộ tống cô nhé!” Không phải câu hỏi, là câu khẳng định.
Thiếu nữ đang ngồi hô hấp trong nháy mắt khẽ run lên.
Số 23 “…” Mẹ nó! Sao nữ chủ nguyên bản lại hắc hóa rồi???
Khả năng mình đã lượm phải nữ chủ giả.
Số 23 im lìm, tay vẫn ôm chặt thiếu niên, không phản đối cũng không đồng ý.
Trong quãng đường đến căn cứ S sau đó, căn bản chỉ có mình Hạ Vị độc thoại về các cách trả thù Hạ Lam, còn Số 23 thì chuyên tâm hoài nghi cuộc đời.
Bên trong căn cứ S,
Hạ Vị là nữ chủ gốc, tuy không có dị năng nhưng nói về quen biết rộng thì chắc chắn hơn nữ chủ giả.
Người ta là hàng chính hãng còn nguyên tem đấy, bàn tay vàng rải rác khắp nơi, tùy tiện đi bừa cũng có thể gặp một cái.
Số 23 thở dài một tiếng “…” Nhị Tam độc ác bủn xỉn, chính ký chủ mình thì không thèm phát bàn tay vàng.
*Phẫn nộ -ing*.
Nhị Tam […] /khóc nức nở/ Đừng đẩy vấn đề lên đầu nó nữa!!! Chán lắm rồi! Offline thôi!
Vậy nên nhờ vào mấy mối quan hệ tốt đẹp của nữ chính, nhóm Số 23 đã lọt vào đại bản doanh thành công, lại còn kiếm được chỗ ở một cách vô cùng thuận lợi, không gặp bất kì bất trắc hay trở ngại nào.
Số 23 “…” Ông trời ơi! Nhị Tam ơi! Kiếp sau con muốn trở thành nữ chính!
Nhị Tam [ Ký chủ đây là đang cầu ông trời hay cầu ta a? ]
“Cút!”
[ Không cút! ] Ký chủ có thể làm gì nào? Đánh ta sao?
“Giỏi lắm!”
[ Ký chủ quá khen. ]
Số 23 “…”
“#$%^&*(*&^)@$#^@…”
Đợi đến lúc Số 23 hỏi thăm lần lượt mười tám đời tổ tông nhà Nhị Tam một trận, Hạ Vị đã lon ton chạy tới
“Tôi chuẩn bị xong rồi! Bao giờ chúng ta mới đi đập Hạ Lam đây?” Vẻ mặt mang theo sự kích động không nhẹ
Chập dây thần kinh nào nữa rồi? Nữ thần trong sáng thiện lương đâu? Lừa đảo!!!
“Đi.” Số 23 chỉ đáp lại một câu ngắn ngủi rồi đến bên ghế sofa gần đó, bế Sở Lạc lên
Suýt thì quên vác người theo…
Cục cưng nhà mình không thể bỏ lung tung,
Để người khác lượm được là phiền phức lắm đấy!
Thiếu niên dường như vì hành động của Số 23 làm tỉnh, khẽ chớp chớp mí mắt nặng trĩu, giọng nói ngái ngủ mang theo sự lười biếng hướng về phía người đang bế mình.
“Ai, tỷ tỷ đây là đang định đưa ta đi đâu vậy?”
Thiếu nữ nhìn ai đó dụi dụi đầu vào người mình, giọng nói có chút ghét bỏ, bất quá câu trả lời rõ ràng lại rất dung túng,
“Đánh người.”
“…” Ngơ ngác nha. Có ai nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?
Thiếu niên hơi híp mắt lại một chút, nhìn chằm chằm người đang bế mình. Bàn tay để xuôi theo người hơi động, ngón tay khẽ giật giật vài cái.
Số 23 bỗng nhiên lườm hắn, Sở Lạc nhanh chóng đút con dao mổ sáng loáng vào trong túi áo.
Bất chợt hơi ngẩn người, hắn tại sao phải cất đi chứ?
Hơn thế, hắn vậy mà lại chấp nhận cho cô bế mình???
“Cô…cô xác sống định mang theo tiến sĩ sao? Hạ Lam rất mạnh đó, nghe nói cô ta còn có siêu cấp không gian phụ trợ nữa…” Hạ Vị tỏ ra hơi lo lắng nhìn về phía người đang được Số 23 bế trong tay.
Thiếu nữ nhìn cô một cái,
“Ừ…”
Tiếp đó, nụ cười của cô càng thêm sâu,
“Yên tâm. Lúc tôi giết người lần đầu thì cô ta còn không biết đang nghịch cát ở chỗ nào đâu!”
“Nếu không có tôi, một xác sống như cô làm thế nào vào được tận đây chứ?” Hạ Vị cảm giác bồn chồn không yên, vốn không định nói ra khỏi miệng lại bổ sung thêm một câu nữa.
Vẻ mặt thiếu nữ như nhìn thấy một kẻ ngu đích thực,
“Trèo tường.” Ta sao có thể bất lực như ngươi được.
Số 23 bỏ lại hai chữ rồi ngang nhiên bế Sở Lạc đi, bỏ lại Hạ Vị còn đang ngơ ngác sau lưng
“Khoan đã! Chờ tôi với!!!”
“Đừng đi vội…”
“Này!”
Hạ Vị “…” Thế quái nào cũng thấy có gì đó bất bình thường.
Trong khi đó, ở trong một văn phòng lớn sâu bên trong cơ quan đầu nao của căn cứ S,
Quần áo bị quăng tán loạn trên mặt đất, trong phòng tràn ngập thứ mùi lạ đủ để chứng minh rằng ở đây vừa xảy ra chuyện xấu hổ khiến người ta đỏ mặt cỡ nào
“Tề Chính.” Thiếu nữ được một chiếc áo choàng tắm duy nhất bao lấy, khẽ dụi đầu vào ngực người đàn ông, tiếng gọi mang theo sự nũng nịu
“Hửm.” Chất giọng khàn khàn vang lên, môi mỏng nhếch lên để lộ một nụ cười tuyệt mĩ
“Hạ Vị, cô ta còn chưa chết…”
Thần sắc người đàn ông trong nháy mắt thay đổi, mày đẹp khẽ nhíu
“Hạ Vị còn chưa có chết…” Thiếu nữ lặp lại một lần nữa “…cô ta đã trở lại căn cứ.”
Người đàn ông đưa tay lên khẽ chạm vào đôi môi ướt át kiều mị của thiếu nữ
“Đừng lo, anh sẽ có cách giải quyết.”
“Dạ.” Thiếu nữ an ổn nhắm mắt, ngả vào lòng người đàn ông
Trong khoảnh khắc hắn không để ý, đôi mắt thanh thúy không lẫn chút tạp niệm kia của thiếu nữ lóe lên sự toan tính độc ác, trong phút chốc lại trở về như ban đầu
Cô ta là người xuyên sách, sao có thể thua một nhân vật hư cấu được.
Huống chi…tất cả bàn tay vàng đều đã bị cô ta đoạt mất
Vị trí này, vinh quang, quyền lực và cả người đàn ông tuyệt vời này nữa…chỉ có thể là của cô ta, của một mình Hạ Lam này mà thôi.
Hạ Vị, cứ chờ mà xem…
—————————————*************************************—————————————