[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 107: Sư tôn, ôm một chút (7)



Phía Bắc Thiên Sơn,

Điện Nguyệt Thiền,

Thiếu nữ ngồi trên ghế bạch ngọc, thong thả ăn điểm tâm.

Một lúc sau, ở phía xa mới có một bóng hình xuất hiện, vội vàng chạy về đây,

Thiếu niên hắc y giống như bị một cơn gió vô hình xuất hiện quanh người cản bước, lại cố gắng dồn sức chạy về phía này,

Đến nơi, bộ dáng đã cực kì chật vật, gương mặt đỏ ửng lên, mồ hôi thấm ướt lưng áo,

Số 23 lẳng lặng phẩy tay, cơn gió tựa hồ rào chắn quanh người liền biến mất.

Liên Tử đứng thẳng người, cúi đầu một cái, ngoan ngoãn thưa,

“Sư phụ, đồ nhi đã hoàn thành, mười vòng chạy dưới chân núi Thiên Sơn.”

Thiếu nữ trầm tư một lúc, gật đầu đáp, cũng không có ý muốn sẽ cho người kia nghỉ ngơi,

“Tốt. Tiếp theo, lấy kiếm ra.”

Thiếu niên ánh mắt ảm đạm, cũng không tỏ ra khó chịu, bình tĩnh rút nhuyễn kiếm làm từ gỗ đào thô sơ, nằm trong tay hắn lại trông cực kì có lực,

Số 23 đứng dậy, chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm tinh xảo, vỏ kiếm nhẹ nhàng đặt lên bàn ngọc. Ánh nắng phản xạ trên mũi kiếm trắng như tuyết, soi rõ từng đường nét hoa văn tinh tế tỉ mỉ khắc bên trên,

Trường kiếm trong tay nàng hơi cong lên, vẽ ra một đường bén ngọt, khí thế mạnh mẽ quét về phía Liên Tử.

Thiếu niên hoàn toàn không kinh ngạc, lùi lại phía sau, dùng kiếm gỗ cản đòn, tạo ra phản chấn rất mạnh.

Nhị Tam [ Ký chủ, nhìn thế nào cũng giống người đang bắt nạt hắn. ]

Số 23 thờ ơ,

Xú ma đầu giả dạng đáng thương, đánh tay đôi với ta còn bất phân thắng bại, ngươi lo cái gì a?

Dù sao hắn phúc lớn mạng lớn, không dễ chết được.

Nhị Tam [ … ] Không nói nữa.

Liên Tử kiên cường chống trả, 

Thân ảnh kia dùng tốc độ cực nhanh, lóe lên đã đến bên thiếu niên, chộp thẳng tay hắn, kéo về đằng sau, thiếu chút nữa đã hất hắn ngã xuống đất,

Thiếu niên gương mặt tái nhợt, vẻ mặt đột nhiên cổ quái, chế ngự lực chân giữ thăng bằng trên đất, một tay lại thuận tiện đưa ra tóm lấy người phía sau, ôm lấy, kéo nàng ngã vào trong ngực, 

Kiếm gỗ hất bay trường kiếm bạc, một tay chế ngự thiếu nữ, khiến nàng không thể động.

Bốn mắt nhìn nhau,

Liên Tử hơi giật mình, trái tim đột nhiên đập thình thịch,

Hoa nhỏ trắng muốt rụng rơi trên ghế ngọc,

Nữ tử cười cười, quay người áp chế thiếu niên dựa vào thân cây, thành công đảo khách thành chủ,

Họng súng đen ngòm nhằm ngay giữa trán, tùy thời có thể phát nổ,

Nhị Tam [ … ] Vô sỉ!

Liên Tử không dám động, thứ vũ khí kia lần trước giao đấu nàng cũng lôi ra một lần, tuy không rõ cách thức hoạt động, nhưng với sát khí bao trùm xung quanh, đây tuyệt đối không phải vật tầm thường.

Thấy người đã đứng im, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lẽo của nữ tử toát ra vẻ hài lòng lên tiếng,

“Tạm được. Pha cho ta một tách trà đi.”

Liên Tử chần chừ đứng thẳng, một lúc sau mới khôi phục bình tĩnh, ngượng ngùng nói,

“Dạ sư phụ.”

Thiếu niên nhanh nhẹn đi tới, tiếp nhận bộ trà cụ trên bàn, chăm chú châm trà,

Số 23 đưa mắt, trước sau như một ôm cánh tay dựa vào thân cây, nhếch miệng cười nhìn ai đó tiếp tục diễn trò, trong lòng ngổn ngang thứ cảm xúc lạ,

Cảm giác… có chút quen…

Dù sao, từ ba tháng trước, kế hoạch huấn luyện hà khắc thực thi rất thuận lợi. Nhưng bài tập khó chịu do nàng đề ra đảm bảo về căn bản ngươi ăn không ngon, ngủ không yên.

Vậy nhưng ma tôn này vẫn cam chịu làm hết, có kiên trì.

Cơ mà…

Xú ma đầu, xem ngươi chịu được bao lâu.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua,

Thiếu niên nhu thuận pha trà, gương mặt nghiêm túc đầy tập trung, quả thật nhìn hoài không chán,

Số 23 nâng lên một chút hảo cảm tương đối tốt về ma tôn này…

Sau đó nàng lại muốn đánh người,

Tách trà một màu tím đặc sệt kì lạ, bốc khói nghi ngút, hương ngọt quá mức bay xa,

Số 23 “…”

Liên Tử nhận ra ánh mắt khác thường của nàng, trong nháy mắt thân thể có phần bất động, hoảng hốt định đem tách trà đổ đi, 

“Sư phụ… a, ta làm hỏng rồi… Người… ta sẽ đi làm lại cái khác.”

Đôi mắt long lanh chứa đầy nước, giống như sắp khóc đến nơi.

Trên mu bàn tay còn có vệt đỏ, có lẽ vừa rồi đụng ấm nóng không cẩn thận làm bỏng.

Số 23 nhíu mày lạnh lùng, đột ngột bước đến, giật lấy tách trên tay thiếu niên,

Nhắm mắt lại, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, một ngụm uống hết.

“…” Tư vị này…

Quả là một lời khó nói hết…

Đừng hỏi ta,

Đây là một chuyện xưa bi thương…

“Gần ổn rồi, lần sau cố gắng.”

Thiếu nữ trả lại tách, giọng điệu nhàn nhạt không rõ vui buồn,

Thực chất đáy lòng đã sớm phun tào một đoàn,

Điên rồi! Sao ta lại uống thứ nước quỷ quái đó???

Không phải do ta, là thân thể tự động phản ứng!

AAA!!!

Nhị Tam trầm mặc [ … ]

Số 23 trợn mắt nói dối, ngược lại Liên Tử lại thẫn thờ, chút nôn nóng mơ hồ trong lòng lúc đầu đã giảm đi phân nửa, thậm chí còn khá vui vẻ mà nâng chung trà rỗng lên,

“Cảm ơn sư phụ đã khen, lần sau đồ nhi sẽ cố gắng hơn nữa!”

Còn có lần sau?!

Số 23 lệ rơi đầy mặt “…”

Vị huynh đệ này, ta nói thật,

Vì mục tiêu xây dựng xã hội chủ nghĩa hài hòa tốt đẹp, làm ơn đừng cố gắng!

Đoạt mạng người đấy!!!

Nữ tử ho nhẹ hai tiếng, đang định mở miệng, đằng sau lại truyền tới tiếng gọi,

“Vương sư muội! Ta với Bạch Ngôn tới thăm muội này!”

Thanh âm tựa hồ vô cùng thân thiết, ánh mắt Liên Tử lập tức tối xuống…

————————————————*****************************—————————————–

Tiểu kịch nhỏ bên lề:

Lăng Triệt: Bảo bối, ta không giỏi nấu ăn, pha trà cũng tệ. Ngươi lại không thích vào bếp.

Số 23: Ừ.

Lăng Triệt: Vậy… sau này ai nấu cơm?

Số 23: …

Lăng Triệt: Thật ra, ta nghĩ mình vẫn có thể thử một chút…

Số 23: Ra ngoài ăn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.