Đô thành phồn hoa, đông đúc náo nhiệt, có một con đường dài chạy tít tắp.
Dân chúng chen nhau đi hội, ăn vận vô cùng sặc sỡ,
Các gian hàng, quầy sạp kết đèn lồng treo lên, dãy nhà hai bên cũng có không ít người ngó ra ngoài qua cửa sổ, háo hức đón chờ…
Ở một góc phố nhỏ, bên cạnh gian bán mặt nạ, có một thiếu nữ đang đứng.
Nàng mặc y phục màu đen, tùy tiện khoác bên ngoài trường sam đỏ. Tóc dài xõa tung tự nhiên, tán loạn rơi trên vai.
Quanh thân có một cỗ khí thế áp bách đáng sợ, cho người ta cảm giác bất khả xâm phạm.
Số 23 ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, lại cúi xuống ngắm nghía mặt nạ đủ mọi màu sắc.
Thanh âm tịch mịch cô quạnh bị ồn ào nhốn nháo đánh gãy.
Trời mới bắt đầu tối, trên đường đã vô cùng nhộn nhịp.
Huyền Hoa nãy giờ đứng yên tại chỗ, chậm rãi tiến lại sau lưng, im lặng nhìn gương mặt kia đầy vẻ đăm chiêu, nghiêm túc chọn lựa,
“Cái này đẹp chứ?”
Thiếu nữ cầm lấy một cái mặt nạ màu xanh lục hình tròn, vẽ hình quỷ xấu xí.
Nam tử nhìn theo ánh mắt của nàng, khe khẽ lắc đầu.
Sau đó vươn tay lấy một cái khác hình cáo che nửa mặt, đeo lên cho nàng.
“Cẩm Hề, ngươi…”
Thiếu nữ bật cười, cũng không gỡ mặt nạ xuống, quay sang tính tiền,
“Cuộc sống này còn có chuyện gì mà ta chưa trải qua nữa đâu?”
“Chết không đáng sợ, cảm giác trước lúc chết mới thực sự đáng sợ. Bất quá, dù sao ta cũng không có cảm giác, vậy thì còn gì phải sợ đây.”
Huyền Hoa yên lặng, nhất thời không thể nghĩ ra được câu gì để phản bác. Mỉm cười chỉnh lại tóc cho nử tử,
“Vậy trước lúc đó ngươi phải sống thật tốt mới được.”
Nói rồi liền cầm lấy tay nàng, ung dung đi về phía trước.
Số 23 cũng phản ứng rất nhanh, cười nói,
“Ừ.” Dù sao cũng không phải lần đầu…
Lúc này, trong thành mới sôi nổi hơn lên.
Mọi người tranh nhau mua đèn khổng minh, đèn hoa đăng để viết lên rồi thả đi, chúc phúc, dâng cho nhau lời đẹp ý lành.
Huyền Hoa chạy đi mua hai ngọn đèn hoa đăng rồi quay lại,
Số 23 thân thể không tốt, có chút mệt mỏi nên tạm thời dựa vào thành cầu nghỉ tạm, trên tay cầm một ít điểm tâm vừa mua, lẳng lặng ngắm dòng nước lững lờ chảy dưới cầu, đem theo vô số ngọn đèn lấp lánh,
Phía trên cũng có người bắt đầu thả đèn khổng minh, chỉ vài cái le lói, lát sau liền hàng trăm, hàng ngàn cái, sáng rực trên bầu trời.
Tựa như tấm lưới đêm dệt lên che lấp ánh sáng, lại bị ngàn sao đè ép chiếu qua…
Nam tử bên cạnh đưa cho nàng một đèn cùng bút lông, Số 23 thản nhiên nhận lấy, viết xuống.
Huyền Hoa cũng viết, hai người ăn ý không nói ra, vì lời chúc nếu để lộ sẽ mất hiệu lực.
Số 23 đưa tay thả đèn xuống nước, nhìn nó xoay tròn mấy vòng rồi trôi đi, lại nhìn sang nam tử bên cạnh.
Bạch y tiên phong đạo cốt thêu hoa văn bạc, một đầu tóc đen như mực, tay áo dài khi có gió lại bay bay, phiêu dật như tiên tử.
Nàng đột ngột nghé sát tai người kia, thì thầm,
“Ta thích ngươi.”
Huyền Hoa giống như giật mình quay sang, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, không ngừng lay động.
Số 23 ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn,
“Ta cũng không phải Vương sư muội kia của ngươi.”
Nam tử nét mặt không đổi, giống như đã biết từ trước,
“Ta biết.” Lại mỉm cười ôn hòa nhìn nàng “Vương sư muội từ trước đến giờ sẽ không kiên trì cùng ta uống rượu đàm đạo, không thẳng thắn thể hiện quan tâm tới ta, lại càng không ngốc nghếch khó bảo như muội.”
Huyền Hoa im lặng một lúc, đặt tay lên vai nàng, khẽ vỗ vỗ, cười nhu hoà,
“Ta không biết muội là ai, cũng không biết muội từ đâu tới. Nếu là Cẩm Hề, tình cảm của ta đối với muội ấy chỉ như đối với em gái. Nhưng đối với muội, ta thực sự thích.”
Số 23 ngẩn ngơ, người kia lại dịu dàng tiếp tục,
“Ta không chỉ thích, mà còn là rất thích, thích đến mức không thể kiềm chế mà quan tâm đến muội. Nghe muội thổ lộ, ta thực sự đã rất vui, nhưng… Thật sự ta cảm thấy, muội đối với từ ‘thích’ kia, hoàn toàn là nhất thời đánh đồng xúc động trong nháy mắt với thứ đáy lòng mình thật sự mong muốn. Nếu bây giờ ta đồng ý, sau này nhận ra rồi hối hận, cả hai sẽ vô cùng đau khổ. Vậy nên, Vương sư muội, muội thật sự hiểu rõ tình cảm của mình chứ?”
Nữ tử cứng nhắc cúi đầu, trầm ngâm rất lâu không đáp.
Nam tử chứng kiến động tác của nàng, liền không nhịn được vươn tay xoa đầu, cười khổ một tiếng,
Lát sau, thanh âm trong trẻo bên cạnh vang lên,
“Huyền Hoa, xin lỗi.”
Bạch y nam tử hơi sửng sốt, cũng không thu lại ý cười, chỉ có điều, ánh sáng nơi đáy mắt cũng như vỡ vụn ra, dần dần tan biến.
Thiếu nữ dứt lời bèn đứng dậy , đuôi mắt nhướng lên, nói,
“Vậy nếu một ngày ta nhận ra rõ tình cảm của mình, nhất định sẽ nói với ngươi.”
“Tất nhiên.” Huyền Hoa rút ra quạt bạch ngọc, nhẹ nhàng phe phẩy.
Thiếu nữ mỉm cười, đột ngột nhảy lên ôm hắn một cái thật chặt,
Cũng không đợi người kia sửng sốt, nàng quay người, chầm chậm bước đi.
Làn váy uốn lượn theo từng cử động, thơ thẩn thả nhẹ bước chân trên đường vắng…
Lễ hội đã kết thúc, người cũng về rồi.
Những ý nghĩ hỗn độn trong đầu bị đè ép, bóng lưng kia như trước vẫn luôn cao ngạo, tự đại.
Vòm trời bao la một màu đen sẫm, sương khói lượn lờ không dứt như lưu luyến cảnh nhân gian.
Số 23 sững lại, quay đầu lại nhìn, vẻ hoài nghi trên mặt nàng không chút che giấu, hơi hơi nhíu mày,
“Ngươi theo dõi rất vui đi?”
Một thân ảnh từ trong bóng đêm xuất hiện, êm ái mà lặng lẽ,
Bóng áo đen đứng chắn sừng sững ngay trước mặt, người kia hoảng hốt cúi đầu,
“Sư phụ thứ lỗi, do đệ tử thấy người quá lâu không về, nên mạn phép đi tìm.”
Nữ tử khẽ nhíu mày cân nhắc lời của thiếu niên, ánh mắt càng thêm thâm sâu lạnh lùng,
Một khắc sau liền thở dài, tiến đến nâng người đứng thẳng,
“Trở về thôi.”
Liên Tử tròn mắt, ngây ngốc nhìn nàng, lại cúi đầu rồi lặng lẽ đi theo…
Dưới ánh trăng, có hai bóng người, một lớn một nhỏ đan xen. Lúc như liền lại, lúc như tách ra, ẩn ẩn một cảm giác khiến người ta ưu sầu…