Ông Tô tới như một cơn gió, mấy ngày ông ấy ở bên này, Tô An ăn cơm cũng không dám ăn cho sướng miệng.
Bởi vì khẩu vị của cô có vấn đề, ông Tô sợ cô ăn quá nhiều đồ cay lại có hại cho thân thể nên mỗi ngày đều bảo chuyên gia dinh dưỡng hầm các loại canh suông cho cô.Đợi sau khi hầm canh xong liền lộ ra vẻ mặt từ ái mà nhìn cô uống.Bởi vì mang thai nên khẩu vị của cô càng ngày càng nặng, uống canh suông xong cô lại không cảm thấy có mùi vị gì cả, nhưng ngại ánh mắt chờ mong của ông Tô nên cô không dám không uống.Hơn một tuần liên tục uống canh suông, sau đó chỉ cần vừa nhìn thấy chén canh thì Tô An liền theo bản năng mà buồn nôn muốn ói.Bởi vì công việc mà Tô Hoàn trở về trước, Nhuế Như Thị lại ở cùng ông Tô mấy ngày, đợi bảo đảm Tô An không có vấn đề gì rồi mới cùng ông Tô đi nhà họ Diệp ở đế đôĐợi tiễn đi ông Tô cùng với Nhuế Như Thị, Tô An liền thở ra nhẹ nhàng, ôm Tô Bảo đi dạo thư viện thành phố cả buổi trưa.Trong thư viện có phòng đọc sách cho trẻ em, trong phòng đọc đều là mấy bạn nhỏ mới mấy tuổi, nhỏ nhất là khoảng ba – bốn, lớn hơn một chút thì chỉ tầm sáu – bảy tuổi.Tô Bảo ở nhà đầy ngoan ngoãn đáng yêu, ra ngoài thì lập tức có giá một chút.Miệng nhỏ mím lại, đôi lông mày nhạt phối hợp với gương mặt không có biểu tình như vậy, vậy mà lại có một tia kiêu ngạo, lạnh lùng, đôi khi cực kỳ giống với Tô Diễn.Tô Bảo mặc một chiếc áo len màu đen kiểu học viện, bên dưới mặc một chiếc quần jeans, đi cùng đôi giày vải bạt đơn màu nho nhỏ, chọc cho mấy bé gái mới lớn ở bên cạnh phải nhìn nó thêm vài lần, sau đó mấy bé gái đều do dự mà muốn lại gần chơi với Tô Bảo.Tô An ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, có ý tốt mà giúp đỡ bé gái dễ thương: “Tô Bảo, con nhìn chị gái bên cạnh này, người ta đáng yêu lắm đó”Bé Tô Bảo quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô bé nhỏ mềm nhũn chào hỏi một tiếng, tay nhỏ lắc lắc.
Giây tiếp theo, Tô Bảo lại quay đầu đi, rút ra một quyển sách tranh hơi mỏng ở trên giá sách gần đó rồi đặt lên tay Tô An.“An An, đọc truyện.”Cô bé nhỏ dừng lại cái tay đang vẫy, khuôn mặt tủi thân không chịu nổi, quay người bổ nhào vào trong lòng của mẹ mình ở bên cạnh.Tô An: “……”Đứa nhóc này không phải con cô, con trai cô mới không có kiêu ngạo, lạnh lùng như vậy.Tô An ở chỗ đó chơi với Tô Bảo cả một buổi trưa, mà Tô Bảo có phong phạm kiêu ngạo lạnh lùng thì dựa vào đùi của mỹ nhân ma ma, nghe cô đọc truyện tranh.Hoàng hôn, lúc tia sáng cam đầu tiên của hoàng hôn rơi xuống.“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.Tô An rút chìa khóa, ôm Tô bảo đi vào, sau đó vòng tay đóng cửa lại.Trong không khí phảng phất mùi canh gà nồng đậm, chuyên gia dinh dưỡng vừa nghe thấy tiếng liền nhanh chóng bước ra nói: “Phu nhân về rồi, ông chủ đã ở trên lầu ạ.”Tô An buông Tô Bảo xuống, nín thở hỏi: “Canh gà?”“Dạ vâng, phu nhân muốn uống chưa ạ? Ông Tô cố ý dặn dò, phải hầm, canh đã hầm lâu rồi, còn nóng đó ạ”Bởi vì giáo dưỡng đầy đủ mà Tô An cũng không làm ra được hành động đưa tay lên bịt mũi trước mặt chuyên gia dĩnh dưỡng, cô chỉ vẫy vẫy tay rồi bước nhanh đi tới ban công.Chạng vạng buông xuống, phía chân trời ảm đạm, bầu trời nơi xa có màu xanh đậm như biển cả, cửa sổ sát đất ngăn cách mùi canh gà nồng đậm.
Tô An hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác muốn ói.Không khí tươi mát, trên cây cầu bên sông chỗ xa đèn xe lập lòe như nước chảy, như biển đèn, chưa từng dừng lại.Cô đã qua tuần thứ năm, gần tuần thứ sáu, còn chưa tới hai tháng.Tô An ngồi trên xích đu ở ban công, tay không tự chủ được vuốt ve bụng nhỏ bằng phẳng.
Chưa tới hai tháng, bụng cô căn bản là không nhìn ra được cái gì.Gió đêm thổi phất qua, mang theo một tia ôn nhu.Mầm non trên cây hoa đào bừng bừng phấn chấn, màu xanh càng đậm hơn, chồi non nhú ra, biến thành phiến lá nho nhỏ, lắc lư nhẹ nhàng theo gió đêm.Nghe được tiếng đóng cửa rất nhỏ, Tô An cũng không quay đầu lại, mũi chân chấm chấm mặt đất, ngồi ở trên bàn đu dây lắc nhẹ.Tô Diễn mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, cổ tay áo sơ mi bị tùy ý xắn lên.
Anh ôm Tô An lên đùi mình, Tô Diễn cũng đặt tay lên chiếc bụng nhỏ của cô, hưởng thụ chút an bình khi thời gian chậm lại.“Khi nào ông nội về vậy?”“Hử?” Cách lớp quần áo mỏng manh, lòng bàn tay ấm áp của Tô Diễn truyền hơi ấm cho phôi thai nhỏ, khi nói chuyện, cánh môi của anh cọ qua vành tai ấm áp của người con gái trong lòng: “Không muốn uống canh nữa?”Giọng nói của Tô Diễn mang theo từ tính, lúc nói lời này còn mang theo tia trêu ghẹo.Thật nhạt.“Không có.” Tô An một mực phủ nhận.“Thật sự?” Tô Diễn cúi đầu, há miệng ngậm lấy vành tai của Tô An, cực kỳ có kiên nhẫn mà khiêu khích, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua vành tai cô.Cảm giác rùng mình như bị điện giật chạy từ xương sống tới bàn chân.Ngón chân của Tô An không tự chủ được mà cuộn lại, một chân cong lại, cọ qua gót chân của chân khác, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.Từ khi cô mang thai tới giờ, hai tuần này Tô Diễn vẫn luôn không có chạm vào cô, quy củ muốn chết.
Quy củ tới thiếu chút nữa Tô An đã cho rằng Tô Diễn chuẩn bị ăn chay xuất gia làm hòa thượng.Bầu trời đêm như một bức tranh bị vẩy màu lên, có ánh đèn đỏ sậm lập lòe, từng chút, từng chút một.“Muốn……” Tô Diễn nỉ non một tiếng: “Cục cưng……”Tô An ngửa đầu, thở hổn hển.Ánh sao trên đầu lúc sáng lúc tối, chớp chớp đôi mắt, cô cho rằng Tô Diễn là muốn, nhưng suy nghĩ tới em bé nên lại kiềm chế xuống.Không khí càng ngày càng ái muội, gió đêm cũng mang theo một tia nóng rực, giống như mồi châm muốn thiêu cháy người khác.Môi lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, âm thanh nuốt xuống nhỏ vụn bị gió đêm thổi tan.Tô An ngửa đầu tiếp nhận dục vọng mãnh liệt của Tô Diễn, cánh môi bị anh cắn liếm.“Muốn em” Tô Diễn hôn cánh môi mọng nước của Tô An, mí mắt rũ xuống che khuất dục vọng ở đáy mắt, giọng nói trầm khànMuốn em, cục cưng……Ầm một tiếng, trong đầu của Tô An như nổ tung một đám pháo hoa màu trắng.Tô Diễn gọi cô là cục cưng, anh vậy mà lại gọi cô là cục cưng!“Vợ, cục cưng, An An.” Chóp mũi của Tô Diễn cọ cọ cổ của Tô An, cố đè lại dục vọng mãnh liệt.Tô An há miệng thở dốc, chưa kịp lên tiếng liền nghe được tiếng cửa ban công bị kéo ra.Chuyên gia dinh dưỡng một tay mở ra cửa ban công, cô chỉ mở hé một khe nho nhỏ, quy củ mà cong lưng, mắt nhìn thẳng rồi nói: “Ông chủ, phu nhân, có thể ăn cơm rồi ạ.
Canh đã được múc ra một hồi, còn đang nóng.”Tô An lập tức ngậm chặt miệng.Cách khe hở mong manh, cô tự hồ có thể ngửi thấy mùi canh gà, hương vị rất khó ngửi, mang theo mùi cay độc của gừng được đun lâu.Cực cưng cô không hề muốn uống canh, mấy ngày hôm trước Tô Bảo bị cô lừa gạt uống canh với cô, uống không được mấy ngày, động vật ăn thịt như Tô Bảo vừa nhìn thấy chén canh cũng bỏ chạy mất dạng.Trên bàn cơm, một tay Tô Bảo chống lên bàn, ngồi ở trên ghế có đệm lót, cậu bé đang ra sức cầm muỗng nhỏ múc thịt ức gà được luộc cùng với hương liệu tự nhiên đặc chế vào trong miệng, một miếng thịt gà rồi một ngụm gạo kê, hai má phồng lên nghiêm túc nhai nhóp nhép.Chén sứ đựng đầy canh nồng đặt ở góc bàn, trên lớp canh lơ lửng một tầng váng dầu, vàng vàng cam cam, kết thành một lớp mỏng.“Tô Cư Cư?” Tô An dùng chiếc đũa gắp một miếng khoai tây trên đĩa thịt hầm khoai tây mà con trai thích ăn nhất, sau đó nói: “Mẹ đút này, a~”“Oàm” một cái, Tô Bảo cắn miếng khoai tây được hầm mềm trên đũa của Tô An, cái miệng ngậm chặt nhấm nháp xong liền nuốt xuống, sau đó nói: “Cụ nói Tô Bảo đã ba tuổi rồi, là một đứa bé lớn, có thể tự ăn cơm.”“Cụ còn nói lúc baba hai tuổi rưỡi đã có thể tự mình ăn cơm được rồi.” Lúc Tô Bảo nhắc tới Tô Diễn thì trong ánh mắt đều ngập tràn sự sùng bái cùng với yêu thích.Baba của cậu thật là lợi hại, cậu quá thích baba cậu rồi.Tô An: “……”Con so với ai không tốt, vì sao phải so với người gì đó không phải nhân loại như Tô Diễn? Lúc Tô Diễn mười mấy tuổi đã lén mở tài khoản trên thị trường cổ phiếu để “lướt sóng”“Cụ còn nói gì nữa?” Tô An cố ý kéo dài thời gian, cô không muốn ăn canh xíu nào.Tô Diễn nhìn Tô An, ngón tay gõ gõ lên bàn không nhanh không chậm, anh rất hiểu cô.Tô Bảo cắn cái muỗng, cúi đầu nghiêm túc suy tư một lát, sau đó lông mày hơi nhăn lại, giống y như đúc bộ dáng lúc nhíu mày của Tô Diễn.“Cụ còn nói……” Tô Bảo cắn cái muỗng nhìn chén canh váng dầu rồi nói: “Còn nói, mỗi ngày mẹ đều phải uống canh, bảo Tô Bảo giám sát mâm, như vậy em gái của Cư Cư mới có thể khỏe mạnh!”Lúc Tô Bảo nói lời này, trên mặt có lộ ra vẻ do dự, ánh mắt nhìn Tô An còn mang theo tia đồng tình.Mẹ cậu thật là đáng thương.Cậu cũng không thích uống canh, nhưng mà uống canh thì em gái mới có thể mập lên, lớn lên rồi thì mới có thể nhanh chóng đi ra chơi với cậu.Nghĩ như vậy, Tô Bảo cắn cái muỗng, giống như là hạ quyết tâm, cậu dẫm lên chiếc ghế dựa, run rẩy chống góc bàn rồi đứng lên, bàn tay nhỏ kéo chén canh ở góc bàn, muốn dùng hai tay bưng chén canh lên.Nước canh trong chén sứ sóng sánh, thịt gà được xé sợi ở dưới đáy, vách chén trắng tinh nhuộm váng dầu.“Ma ma, uống canh nà!” Tô Bảo liếm môi, liếm sạch nước thịt dính trên cánh môi của mình, sau đó đẩy chén sứ tới trước mặt Tô An, thân hình nho nhỏ của cậu cũng cong xuống.Tô Diễn cong môi.Có đôi khi con của anh cũng cực kỳ thông minh.Tô An: “……”Cái gì gọi là vác đá nện chân mình, hôm nay cô đã tự mình thuyết minh sinh động câu nói thế nào gọi là vác đá nện chân mình.“An An, uống canh.” Tô Bảo mở đôi mắt to nhìn Tô An, con ngươi màu hổ phách đựng đầy chờ mong.Đối diện đôi mắt to đầy chờ mong của Tô Bảo, Tô An nhắm lại hai mắt, giơ tay cầm lấy chén sứ, hơi hơi nín thở.Nước canh vào miệng.Hương vị không rõ xông thẳng tới vị giác, trên môi chạm tới lớp váng dầu hơi mỏng.Rõ ràng là canh suông nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy thật dầu mỡ.
Nuốt xuống một ngụm, cảm giác dầu mỡ vẫn không vứt đi được.Dạ dày cuộn lại, cảm giác ghê tởm muốn ói chợt trồi lên.Canh mới vừa uống xuống lại như muốn trào ngược ra, Tô An buông chén, đưa một tay che miệng, nhịn xuống cảm giác muốn nôn khan.Cảm giác buồn nôn cứ quay cuồng trong dạ dày không ngừng, làm cho người khác khó chịu.“Làm sao vậy?” Cảm nhận được Tô An không đúng, Tô Diễn liền nhíu mày.“Không——” Tô An vừa định nói không có gì thì cảm giác ghê tởm kia càng trồi lên mãnh liệt hơn, ngụm canh kia giống như là kẹt ở cổ họng, ói không ra được mà nuốt xuống không xong.Che miệng, Tô An đột nhiên đứng bật dậy, vội vội vàng vàng chạy về phía phòng vệ sinh.
Cửa pha lê bị cô dùng thân mình đụng vào, sau đó “Bang” một tiếng mà đóng lại.“Ọe——”Trong toilet truyền đến tiếng nôn khan đè nén, mang theo cả tiếng ho khan không dừng.“An An?” Tô Bảo bị bộ dáng của Tô An dọa cho sợ hãi.Tô Diễn bế Tô Bảo lên, sau đó hai cha con bước vào phòng vệ sinh.Trong toilet, Tô An lê đôi dép vải thêu, một tay đặt trên bồn rửa mặt, cúi đầu vào bồn.Mái tóc hơi lộ ra sự hỗn độn, đuôi mắt của cô phiếm nhẹ màu hồng, trong hốc mắt rơm rớm nước, thậm chí nước mắt còn làm ướt lông mi của cô.“Đi bệnh viện được không?”“Không có gì.” Giọng nói Tô An yếu ớt, bởi vì nôn khan mà nước mắt trượt xuống theo gương mặt.“Tính thời gian, chắc là tới thời kỳ thai nghén rồi……” Còn chưa dứt lời, Tô An chống tay lên bồn rửa, lại nôn khan thêm một trận nữa.Trên mặt kính sạch sẽ phản chiếu lại hình ảnh của người phụ nữ xinh đẹp.Một mỹ nhân ốm yếu.Tô Diễn nhìn bộ dáng đau khổ của Tô An, đôi môi mím thật chặt.“An An” Tô Bảo hiển nhiên đã bị bộ dáng của Tô An dọa sợ, giọng nói nho nhỏ, mang theo sự sợ hãi.Thật vất vả Tô An mới kìm nén được cảm giác buồn ói, cô rửa tay súc miệng sạch sẽ, lau khô vệt nước trên tay rồi mim môi hôn lên cái trán của Tô Bảo, nói: “Mẹ không có việc gì đâu.”“Thật sao?” Tô Bảo không tin, ngón tay nắm chặt lấy ngón trỏ của Tô An không buông.“Thật.” Tô An ôn nhu cười một tiếng, vén lọn tóc dài rũ xuống ra sau tai: “Có thể là em gái Cư Cư không muốn uống canh nên mới phản đối thôi.”“A?”“Giống như khi Tô Bảo không thích ăn gừng vậy đó.” Tô An trấn an Tô Bảo.Tô Diễn mím chặt môi, không nói một lời mà ôm Tô Bảo đi vào phòng bếp, đổ một ly nước ấm, ly pha lê trong suốt, hơi nước ấm áp lượn lờ bám lên vánh ly lạnh lẽo, rất nhanh đã ngưng tụ thành một lớp bọt nước.Miệng ly pha lê chạm nhẹ lên môi dưới của Tô An, ánh mắt Tô Diễn tối đen không nhìn ra được điều gì.Tô An liếm khóe môi, đầu lưỡi xẹt qua miệng ly, nếm được vị ngọt của bọt nước, cô cúi đầu uống một ngụm nước nhỏ.“Không cần uống canh nữa.” Tô Diễn thấp giọng nói.“Hả?” Tô An uống nước, có chút buồn cười: “Vậy làm sao nói với ông nội bây giờ?”“Có anh ở đây.”Bộ dáng nôn khan không dừng vừa rồi cùng với mấy giọt nước mắt của Tô An đã làm anh đau lòng khủng khiếp.
Không muốn uống thì không uống nữa, muốn bổ sung dinh dưỡng không chỉ có một cách như vậy.Không thể để Tô An như vậy.Tô An sợ khẩu vị của cô vốn dĩ đã không tốt rồi, nếu uống nước nhiều thì lại không muốn ăn uống gì nữa, ngay cả nước trắng cũng không dám uống nhiều, chỉ uống sơ đỡ khát rồi thôi.Đợi ngồi lại vào bàn ăn, Tô An khảy khảy chiếc đũa, hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn.
Cái gì cũng không muốn ăn, cô thử ăn mấy miếng súp lơ nhưng cũng giống như đang nhai sáp, khó có thể nuốt xuống.Thịt ức gà chưa vào miệng thì cảm giác buồn nôn lại cuồn cuộn trào lên, Tô An che kín miệng, vội vàng buông chiếc đũa rồi uống vài ngụm nước mới đè được cảm giác ghê tởm đó xuống.Bữa cơm tối không ăn được bao nhiêu, nhưng Tô An lại sợ cục thịt trong bụng đói nên cuối cùng đành cưỡng ép bản thân uống mấy cốc sữa bò.Vốn dĩ cô cho rằng với thể chất của mình thì nôn khan cũng chỉ bởi vì uống canh dinh dưỡng quá nhiều mà thôi, không uống nữa thì sẽ không sao, lại có thể giống như trước kia.Kết quả chứng minh, cô quá lạc quan rồi.Em gái Cư Cư vậy mà lại là một đại ma vương.Sau tuần thứ sáu, phản ứng nôn nghén của cô cũng càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng tới độ ăn cái gì cũng không được, chỉ cần ngửi một chút mùi dầu, mùi tanh là đểu thấy buồn nôn, phải chạy vội vào toilet ói tới xây xẩm mặt mày.Nhưng lại không thể ói ra được cái gì, chỉ có nôn khan, nôn khan tới chảy cả nước mắt.Bởi vì phản ứng nôn nghén của cô quá nghiêm trọng nên làm cho Tô Diễn cũng càng ngày càng khẩn trương, chỉ cần hơi có chút “gió thổi cỏ lay” là anh với Tô Bảo đều sẽ vội vàng chạy ngay tới bên cạnh cô.Đóng lại vòi nước, Tô An nhìn một lớn một nhỏ ở bên cạnh đang khẩn trương còn hơn cô liền không biết nói gì: “……”.